Tối mùng Một Tết, một lớp tuyết mỏng rơi xuống thôn Đầu Đạo Câu, dày chừng một đốt tay. Đến hôm sau, trời ấm lên, tuyết tan thành mưa. Dân làng vui mừng khôn xiết, gõ thùng chậu, gõ cả đáy nồi đi ngoài đường để ăn mừng.
Từ năm 1958 đến năm 1960, hạn hán triền miên, ruộng đồng chẳng đến mức không thu hoạch được gì, nhưng cũng chẳng hơn là bao. Nay mới bước sang năm 1961, đã có trận mưa lớn thế này, dân làng dường như thấy trước cảnh lúa xanh mướt đầy đồng ruộng.
Tôn Đống Lương, đội trưởng đội sản xuất, mừng ra mặt. Qua ngày mùng Ba Tết, ông ấy tính rằng những người đi chúc Tết nhà ngoại dù xa đến đâu cũng đã quay về. Ông ấy bèn mặc áo mưa, đến từng nhà gọi dân làng dậy, kêu ra đồng cày cuốc, không để lãng phí một giọt mưa xuân quý giá, để nước mưa thấm đẫm vào đất.
Theo lý mà nói, chưa hết Tết đã bị gọi ra đồng làm việc, dân làng đáng lẽ phải bất mãn. Nhưng thực tế không như vậy, họ làm việc hăng say, tinh thần phấn khởi, thậm chí muốn cắm lều ngoài đồng. Người ở đầu ruộng hát một câu, người ở cuối ruộng đáp lại một câu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bà cụ Vệ phân chia công việc trong nhà: một nhóm đi làm việc cho đội sản xuất kiếm công điểm, một nhóm khác ra ruộng nhà chuẩn bị cho mùa gieo trồng. So với những cánh đồng bằng phẳng của đội sản xuất, những mảnh ruộng khai hoang trên sườn núi đúng nghĩa là trông cậy vào trời.
Người siêng năng như Vệ Tứ Trụ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921042/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.