Vệ Nhị Nha lại khác, trong lòng đã có người, nên nói năng ấp úng mãi không xong. Cô ấy vừa chối bay chối biến rằng mình không thích ai, vừa rào trước đón sau, mong mẹ để chuyện này chậm lại.
"Mẹ, con không vội đâu, để sau được không?"
Bà cụ Vệ cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, cố tình chọc:
"Không vội được đâu. Nhưng nếu con có người mình thích, chỉ cần nói rõ với mẹ, mẹ sẽ xem xét kỹ. Con biết rồi đấy, mẹ đâu phải người vô lý."
Vệ Nhị Nha giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, đỏ mặt phản bác:
"Mẹ, mẹ nói gì thế? Con làm gì có ai đâu! Con cũng giống chị, để mẹ tự chọn giúp. Nhưng mẹ tìm người có học một chút, tốt nhất là học xong cấp ba."
Nghe em gái nói vậy, Vệ Đại Nha suýt bật cười.
Bà cụ Vệ liền trêu:
"Nhị Nha à, nghe con nói mẹ đã có người trong lòng rồi đấy."
Nhị Nha giật mình, vội vàng hỏi:
"Mẹ, là ai? Mẹ nói đi!"
"Trần Quốc Đống!" – Bà cụ Vệ cười mỉm, quay sang hỏi Đại Nha:
"Con thấy Trần Quốc Đống có hợp với em gái con không?" Nói xong, bà cụ khẽ nháy mắt với Đại Nha, ra hiệu.
Vệ Đại Nha hiểu ý, làm bộ trầm ngâm:
"Mẹ, con thấy cậu ta không ổn. Đừng nói đến con người, chỉ nói đến trình độ thôi, em con làm sao xứng với người ta. Mẹ biết mẹ cậu ta khó tính thế nào rồi, chắc chắn không ưng Nhị Nha đâu. Với điều kiện của em ấy, tìm người hơn hẳn Trần Quốc Đống không khó, sao lại treo cổ trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921058/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.