Khi bà cụ Vệ lấy lại bình tĩnh và bước ra khỏi nhà bếp, bà cụ vô tình đụng trúng Trương Xuân Nha. Chị ấy tưởng rằng sẽ bị mắng, nhưng bà cụ chỉ liếc chị ấy bằng đôi mắt đỏ hoe rồi quay lại nhà bếp.
Trương Xuân Nha cảm thấy buồn lòng, liền theo bà cụ vào nhà bếp, nghẹn ngào nói:
“Mẹ, nếu trong lòng mẹ có gì không vui thì cứ nói với chúng con, đừng giữ mãi trong lòng như vậy. Người khỏe mạnh cũng sẽ sinh bệnh mất thôi.”
“Nếu mẹ vẫn nhớ đến cậu con trai duy nhất của dì ba, hay là bảo Tam Trụ đi Nhị Đạo Câu xem tình hình nhà họ thế nào. Nếu thật sự không sống nổi, nhà mình có thể giúp họ một chút. Giúp đến mùa xuân năm sau, khi đất đai đã có thể cho thu hoạch, thì mình ngừng lại. Mẹ thấy được không?”
Bà cụ Vệ đổ gạo đã vo sạch vào nồi, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Được, con bảo Tam Trụ đi Nhị Đạo Câu một chuyến, xem nhà họ ra sao. Nếu miễn cưỡng sống được thì thôi, còn nếu thật sự không trụ nổi, thì bảo Tam Trụ mang nửa bao tải lương thực đến giúp họ qua cơn khó. Qua được mùa đông này, mẹ cũng coi như có lời với dì ba con. Không phải mẹ ác, mà là nhà họ như bùn nhão không thể trát tường.”
“Xuân Nha, con là người hiểu chuyện. Thời buổi này, nhà ai cũng khó khăn. Chúng ta không thể vì giúp họ mà để con cái nhà mình đói khổ. Không thể đổ lương thực vào cái hố không đáy ấy mãi được.”
Lời khen của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921063/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.