Từ khi bà cụ Vệ dẫn Vệ Nhị Trụ tới mượn lương nhưng bị ông cụ Vương – người đã c.h.ế.t từ lâu – đuổi ra khỏi nhà, bà chưa từng quay lại Nhị Đạo Câu.
Đứng trước nhà họ Vương, nhìn mái tranh cao nửa mét, cánh cổng và tường đất đã mục nát, bà cụ so sánh cảnh tượng hoang tàn trước mắt với hình ảnh ngôi nhà khá khang trang trong ký ức, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận ra.
Bà cụ đẩy cánh cổng đi vào.
Vương Phương đã về nhà mẹ đẻ, chồng cô ấy cũng đi theo, đang bận rộn cắt giấy bồi trắng.
Bà cụ Vệ nhìn tấm giấy bồi trắng, trấn tĩnh lại một chút rồi khàn giọng hỏi:
"Mẹ cháu đâu? Đang để ở gian nào?"
Vương Phương vừa thấy bà cụ Vệ đã nhớ lại những ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa, vội vàng đứng dậy, cung kính gọi một tiếng "dì cả" rồi dẫn bà cụ vào trong phòng.
Bà cụ Vệ nhìn thấy bà cụ Vương, tóc tai rối bù, thân thể gầy yếu. Bà cụ dùng tay chạm nhẹ vào bàn tay bà cụ Vương, chỉ cảm nhận được xương cốt lạnh lẽo.
Khóe mắt bà cụ Vương còn đọng lại chút nước mắt, đôi mắt mở trừng trừng, miệng hé ra, con ngươi đục ngầu không còn chút thần sắc nào, như muốn khắc sâu sự không cam lòng và lưu luyến lên khuôn mặt hốc hác ấy.
Những ký ức về bà cụ Vương trỗi dậy trong đầu bà cụ Vệ, xoay vòng không ngừng.
Khi còn nhỏ, cô em gái này lúc nào cũng bám theo bà cụ, làm gì cũng sát cánh bên nhau. Khi đó, bà cụ đã từng nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921069/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.