Bà cụ Vệ vui vẻ đồng ý ngay, rồi quay sang khen ngợi Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh:
“Ai mà ngờ hai đứa là người kiếm tiền giỏi nhất nhà. Lúc trước nhìn hai cô cháu xoay sở, nội còn lo hai đứa làm tiêu hết tiền của nhóc Hỉ. Ai dè, hai đứa lại tài giỏi như vậy, biến một cửa hàng bé tí thành tập đoàn lớn như bây giờ.”
Bà cụ lại thở dài nhắc đến Vệ Nhị Nha và Cốc Thạc:
“Còn Nhị Nha với Cốc Thạc, hai vợ chồng làm trong quân đội, ăn lương nhà nước, ngày tháng cũng tạm ổn, nhưng muốn giàu có thì không thể. Đại Nha, giờ con biết ăn diện, lại biết cách chăm chút. Mỗi lần ra ngoài gặp gỡ, con đều trông tươi tắn, rạng rỡ. Còn Nhị Nha thì sao? Chỉ dùng mỗi Tam Bạch Sương, đến son môi cũng không có. Tam Bạch Sương tuy tốt, nhưng nhìn con bé thật quá nhạt nhòa. Còn Cốc Thạc, trước đây là chàng trai xuất sắc, bây giờ thành cái dạng gì? Bụng bia chình ình, người mỗi năm một béo, tóc còn hói nữa. So với Tứ Trụ, dù trẻ hơn, mà giờ nhìn cứ như già hơn hẳn.”
“Còn về Cốc Nhược Hoài, cháu nói xem thằng bé ngốc nghếch không? Không hề! Thành tích học tập lúc nào cũng xuất sắc. Nhưng cái cách ăn mặc của nó, thật sự không thể chỉ dùng từ ‘chói mắt’ mà miêu tả. Nội bắt đầu nghi ngờ, có phải vì Nhị Nha làm nghiên cứu nhiều quá mà tự nghiên cứu đến hỏng cả đầu óc hay không. Cháu nhìn mà xem, Cốc Nhược Hoài và hai anh em Đông Qua, Tây Qua cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921237/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.