Trên đường lái xe chở hai con về tứ hợp viện, chị ấy không kiềm được mà quở trách: “Cãi mẹ đúng không? Các con nghĩ mình không cần lo tiền đúng không? Mẹ nói thẳng, nếu nghe lời, tiền mẹ kiếm được là của các con. Không nghe lời, một xu cũng đừng hòng lấy! Các con không bảo rằng học văn học và nghệ thuật cũng kiếm được nhiều tiền sao? Tự mà đi kiếm, đừng nhòm ngó đến tiền của mẹ!”
“Đừng tưởng xin được tiền của chị gái hay bất kỳ ai. Mẹ đã nhắn với bà ngoại, chị, anh rể, cô út, dượng, và tất cả người thân rồi. Không ai được phép cho các con tiền! Nếu cảm thấy đủ lông đủ cánh rồi, thích làm gì thì làm, nhưng mẹ không lo được, và các con cũng đừng mơ tiêu tiền của mẹ!”
Khi xe dừng trước cửa tứ hợp viện, Vệ Đại Nha đuổi hai anh em xuống xe, mang dáng vẻ nghiêm khắc như khi quản lý nhân viên cấp dưới, quở mắng không nể mặt. Hai đứa chỉ biết cúi đầu im lặng.
“Nhớ kỹ! Nếu thấy đủ trưởng thành để không cần nghe lời mẹ, thì lập tức cút ra khỏi nhà tự lập! Mẹ đã hết lời khuyên bảo, không ai chịu nghe, nhất định phải ép mẹ nổi giận mới chịu đúng không? Muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t để thoải mái tung hoành à?”
Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua co rúm người lại, giống như những con chim cút, lủi thủi bước vào trong tứ hợp viện.
Tuy nhiên, hai anh em Đông Qua và Tây Qua chỉ tỏ vẻ ngoan ngoãn bề ngoài, còn trong lòng thì chẳng hề để lời của Vệ Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921535/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.