Tốc độ làm bánh chẻo của bà cụ và nhóm con dâu rất nhanh. Vừa làm vừa trò chuyện, nhân bánh nhanh chóng hết. Bà cụ nhìn phần bột còn thừa, đang định nghĩ xem nên làm gì với chúng thì từ bên ngoài vang lên tiếng còi.
Trên cánh đồng yên tĩnh, tiếng còi vang vọng, kéo dài không ngớt. Bà cụ khựng lại, quay đầu nói với Tạ Ngọc Thư và các con dâu:
"Nhồi thêm ít bột, làm thêm nhân bánh. Sáng mai nấu hết, mang sang cho bộ đội. Ngày Tết không được về nhà, họ là thần hộ mệnh của chúng ta đấy!"
Bốn cô con dâu bất ngờ, định hỏi lại, nhưng thấy Đại Trụ bên kia đang điên cuồng ra hiệu, họ lập tức im lặng làm theo.
Mắt bà cụ Vệ hơi đỏ lên, bà đưa tay lau nước mắt. "Chính những người bảo vệ này đã giữ cho chúng ta những ngày tháng bình yên. Ngày Tết, cũng nên để họ nếm thử chút hương vị năm mới."
"Khi Đại Trụ theo quân đội rời đi, mỗi ngày lòng mẹ cứ treo lơ lửng vì không biết sống c.h.ế.t thế nào. Vì thế, mỗi dịp Tết đến, mẹ đều tự hỏi không biết Đại Trụ sống ra sao? Có được ăn no, mặc ấm không? Sau này, đất nước bình ổn rồi mà Đại Trụ vẫn chưa về. Mấy năm trời, mẹ từng muốn đốt cho nó ít đồ vào ngày Tết, nhưng trong lòng cứ hy vọng nó sẽ trở về nên lại thôi."
Bà cụ Vệ vẫn rưng rưng nước mắt, rồi bỗng bật cười, như đang tự nói với chính mình. "Nghĩ lại thấy lạ lùng thật, rõ ràng người còn sống mà mình lại muốn đốt đồ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921807/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.