Thúy Phân nằm cả ngày trên giường, lúc này mới ngồi dậy vận động. Vừa thấy bà cụ dẫn theo ba chị dâu bước vào, chị giật mình tưởng mình bị bắt quả tang lười biếng, tim thắt lại. Nhưng khi thấy bà cụ cúi xuống giường nựng đứa trẻ, chị mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thức rồi ạ. Ngủ cả buổi chiều, vừa b.ú xong, chắc còn tỉnh táo được một lúc.”
Bà cụ Vệ nhớ con dâu cả là quân y trong quân đội, trêu đùa cháu bé một lúc rồi nhường chỗ, nói với Tạ Ngọc Thư: “Con dâu cả, con là bác sĩ mà, xem giúp bà cháu bé này khỏe không?”
Tạ Ngọc Thư dù không chuyên về nhi khoa, nhưng sống trong khu gia đình quân đội, thường xuyên có người đưa trẻ đến nhờ khám nên đã học được chút ít từ các bác sĩ lớn tuổi trong đội y tế. Dù không giải quyết được bệnh phức tạp, nhưng kiểm tra sức khỏe cơ bản cho trẻ nhỏ thì chị ấy làm được.
Lo đôi tay lạnh cóng sẽ làm bé giật mình, Tạ Ngọc Thư vội xoa hai tay cho ấm rồi mới luồn vào chăn, đặt lên n.g.ự.c bé cảm nhận nhịp tim, sau đó kiểm tra tay chân và cuối cùng nhìn kỹ ngũ quan. Đúng lúc này, ánh mắt chị ấy chạm phải đôi mắt đen láy của Vệ Thiêm Hỉ. Nhìn vẻ đáng yêu ấy, trái tim Tạ Ngọc Thư như tan chảy.
Cô bé này thật xinh xắn! Còn đẹp hơn cả hai cậu con trai của chị ấy!
Tạ Ngọc Thư không nỡ rời tay khỏi đôi tay mũm mĩm của Thiêm Hỉ. Nhưng chị ấy không nhận ra ánh mắt của Thiêm Hỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921887/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.