Tạ Ngọc Thư nghe xong, vừa buồn cười vừa bất lực, vội vàng phân bua:
"Mẹ, mẹ oan cho tụi con rồi! Làm bố mẹ, sao tụi con để con mình khổ được chứ? Nhưng thật sự không phải tụi con không muốn cho chúng ăn ngon. Trong khu gia đình quân nhân, người đông, chuyện phiền phức còn nhiều hơn."
"Mẹ không biết đâu, nhà con không dám chiên xào món gì có mùi thơm, chỉ cần để người ta ngửi thấy mùi thịt, là lập tức có người viết báo cáo tố tụi con sống xa hoa, ảnh hưởng đến công việc của hai vợ chồng. Quốc Kiện và Quốc Khang cũng bị kỳ thị ở trường con em cán bộ… Tiền thì có, nhưng chẳng dám tiêu!"
Bà cụ Vệ nghe xong, nổi giận đùng đùng:
"Lạ thật! Quân nhân mà cũng có loại người ganh tỵ hèn hạ thế hả? Phải dần cho mấy đứa đó một trận nhừ tử!"
Bà cụ Vệ không phải người không hiểu lý lẽ. Sau khi nghe Tạ Ngọc Thư giải thích rõ ràng, bà cụ chẳng còn giận dữ nữa, chỉ là ánh mắt đầy xót xa nhìn hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang. Bà cụ quay sang Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ, nói:
“Hay là, khi hai con quay về, cứ để hai đứa nhỏ này ở lại nhà đi. Chuyện học hành không bị ảnh hưởng đâu. Hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Kỳ là cháu của dì hai tụi con, họ hàng xa nhà mình. Mẹ sẽ nói giúp, chắc chắn có thể cho hai đứa vào học. Nửa lớn nửa nhỏ thế này, không thể để đói được. Ở nhà, ít nhất chúng còn được ăn chút thịt, theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921890/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.