🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 01

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Tiếng còi cảnh sát phá vỡ sự yên tĩnh của khu dân cư Hạnh Ninh, ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy phủ lên màn đêm một lớp sắc màu kỳ quái.

Cơn mưa lớn trút xuống nền bê tông, bảo vệ vội vã mở cánh cổng sắt của khu dân cư, kèm theo tiếng kim loại “két” vang lên, cánh cổng từ từ được kéo ra.

Đây là cổng phụ của khu, bình thường không mở cho người ngoài, lần này là vì tiện cho cảnh sát vào làm nhiệm vụ nên mới chọn lối này.

Những giọt mưa to nện xuống cửa kính xe cảnh sát, phát ra âm thanh nặng nề và gấp gáp. Tiêu Trạch liếc nhìn tòa nhà cũ cao 7 tầng phía trước, dưới ánh đèn vàng mờ, lờ mờ có thể thấy trên tấm biển số nhà bong tróc là dòng chữ “Tòa 6”.

Anh kéo chiếc áo gió trùm lên đầu, lao mình vào cơn mưa như trút nước, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc áo đã bị cơn mưa tàn phá đến không còn hình dạng.

Hành lang tầng trệt bị bắn tung tóe bởi những giọt nước mưa, trên các bậc cầu thang in đầy dấu chân, có chỗ lầy lội, sâu bên trong hành lang là vài chiếc xe đạp phế thải khiến hành lang vốn đã chật hẹp lại càng thêm chật chội.

Tiêu Trạch men theo cầu thang đi lên, hành lang hẹp này là đặc trưng của khu dân cư cũ, chỉ đủ cho một người đi qua, rất bất tiện cho người cao lớn. Với chiều cao 1m85 và cân nặng 80kg, anh gần như chiếm hết không gian hành lang.

Hai mươi phút trước, tổng đài nhận được cuộc gọi báo án. Người báo là hàng xóm đối diện, họ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, và phát hiện dưới khe cửa có vết máu khô. Họ gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

Theo lời kể của hàng xóm, căn hộ đối diện có một phụ nữ trẻ sinh sống, ăn mặc lòe loẹt, thường về nhà lúc nửa đêm và hay dẫn những người đàn ông khác nhau về qua đêm.

Tiêu Trạch dẫn người lên tầng 4, sau khi xác nhận bên trong không có động tĩnh, họ phá cửa xông vào. Ngay lập tức, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, dưới ánh đèn pin, một vệt máu đã đông cứng hiện rõ trên sàn, kéo dài từ phòng tắm đến khe cửa.

Thiết kế sàn nhà ở căn hộ này không được tốt.

Cửa sổ và cửa chính trong nhà đều đóng kín, bố cục chỉ gồm một phòng ngủ và một phòng khách đơn giản. Phòng ngủ trông khá ngăn nắp, ga giường mới được thay.

Phòng khách đã được dọn dẹp, sàn nhà có dấu vết lau chùi. Trong không khí ngoài mùi máu tanh còn lẫn với mùi thuốc khử trùng.

Khi mở cửa nhà vệ sinh, bên trong tối đen như mực.

Tiêu Trạch lia đèn pin qua một lượt, thấy một thi thể tóc tai rũ rượi đang ngồi trên bồn cầu.

Có lẽ vì ánh sáng quá yếu, nên dù đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, anh vẫn giật mình thót tim.

Trên bồn cầu là xác một người phụ nữ mặc váy ngủ trắng, giữ nguyên biểu cảm cuối cùng trước khi chết.

Cái đầu của cô ta ngẩng lên một góc 45 độ, mắt trợn trừng nhìn lên trần, khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi. Lưng cô tựa vào bồn cầu, động mạch cổ bên phải bị cắt đứt, máu bắn tung tóe lên bức tường trắng bên phải. Cuộn giấy vệ sinh treo trên tường đã bị máu thấm ướt và khô lại, máu nhỏ xuống thành từng vệt dài.

Để không làm hỏng hiện trường, cảnh sát vào trong đều mang bao giày và găng tay.

Tiêu Trạch tìm hồi lâu trên tường, cuối cùng phát hiện công tắc phòng tắm ở sau cánh cửa. Khi đèn sưởi được bật lên, ánh sáng mạnh đến mức khiến người ta không thể mở mắt.

Một con ruồi dường như bị ánh sáng làm giật mình, bay loạn trong phòng tắm tràn ngập mùi máu, phát ra tiếng vo ve khiến người ta khó chịu. Mùi máu tanh từ thi thể cũng trở nên nồng nặc hơn.

Nạn nhân là một phụ nữ, trông chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, mặc váy ngủ dây màu trắng. Nếu không vì tư thế chết quá kinh hoàng thì cũng là một cô gái xinh đẹp. Tóc đen dài đến thắt lưng, dày và óng ả, có thể thấy khi còn sống cô rất chăm chút cho mái tóc. Nhưng giờ đây, trên tóc cô vướng đầy máu khô, đã không còn nét mềm mại bồng bềnh như xưa.

Hai tay của nạn nhân buông thõng hai bên người, bên dưới tay phải là một lưỡi dao sắc bén đã đông cứng lại cùng với vết máu. Đôi dép đi trong nhà bằng vải bông dính đầy máu, chỉ còn lờ mờ thấy được màu hồng ban đầu.

Miệng thoát nước rất sạch sẽ, không có một sợi tóc nào, nhưng lại bị máu đông làm tắc, vì vậy máu trong phòng tắm không chảy được xuống cống mà tràn ra ngoài.

Đèn flash của máy ảnh chớp liên tục khiến Tiêu Trạch đau đầu, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, hít một hơi không khí trong lành hơn rồi quay sang hỏi Lý Mông đứng bên cạnh: “Có phát hiện gì khác không?”

Lý Mông đáp: “Căn phòng rõ ràng đã được dọn dẹp kỹ lưỡng, vòi nước và tay nắm cửa có dấu hiệu bị lau chùi.”

Tiêu Trạch hỏi tiếp: “Lão Dương đến chưa?”

Không thấy ai trả lời, anh liếc mắt nhìn tân binh mặc cảnh phục đang đứng phía sau.

Mặt tân binh tái nhợt, dùng tay bịt mũi và miệng, có vẻ là lần đầu thấy thi thể, mãi vẫn chưa định thần lại được.

“Pháp y tới chưa?” Anh hỏi tiếp.

Tân binh lúc này mới phản ứng lại: “Thầy Dương đang nghỉ phép, hôm nay là pháp y mới đến hiện trường.”

Cách đó không xa, một chiếc taxi xuyên qua đám đông, dừng lại bên ngoài khu dân cư Hạnh Ninh. Từ xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie đen, một tay cầm ô đen lớn, tay còn lại xách theo hộp dụng cụ giám định màu bạc của pháp y.

Cổ tay để lộ ra ngoài rất trắng, có thể thấy rõ những đường gân màu xanh lục nhạt. Cổ tay của cậu ta thon nhỏ như của con gái, nhưng các đốt ngón tay lại to hơn một chút so với phụ nữ. Móng tay được cắt tỉa cẩn thận, rất đẹp, mang sắc hồng nhạt tự nhiên.

Chiếc mũ áo hoodie che kín phần lớn gương mặt, chỉ lộ ra mái tóc đen lòa xòa trước trán và sống mũi cao trắng trẻo. Đôi mắt ẩn dưới bóng tối, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

Cậu ngẩng đầu nhìn tấm biển số nhà bong tróc trên tòa nhà, đúng lúc đó một tia chớp xé ngang bầu trời, chiếu sáng đôi môi đỏ như máu của cậu.

Bên ngoài tòa nhà, mọi người đang kéo dây phong tỏa hiện trường. Mưa lớn không ngừng trút xuống, đến cả áo mưa liền thân màu đen cũng không ngăn được nước mưa ướt sũng.

Cậu cầm ô, đi thẳng về phía trước.

Vì là khuôn mặt lạ, nên cậu bị Lý Mông chặn lại ngoài dây cảnh giới.

“Tôi là pháp y.” Giọng nói của cậu rất dễ nghe, nhưng không có chút cảm xúc hay nhiệt độ nào.

Lý Mông quan sát người đàn ông trước mắt và hộp dụng cụ giám định trong tay của cậu.

Trong số các pháp y mà Lý Mông từng gặp, trẻ nhất cũng mới 24 tuổi, hoàn toàn chưa có kinh nghiệm thực tế. Thế nên thật khó để tin người đàn ông trông mới ngoài 20 này lại là pháp y mới du học Mỹ trở về mà người ta vẫn đồn thổi.

Lý Mông yêu cầu cậu xuất trình giấy tờ. Người đàn ông lấy ví ra, bên trong có chứng minh thư và giấy chứng nhận hành nghề.

Anh đưa ví lên trước mặt Lý Mông: “Còn vấn đề gì không?”

“Cậu thực sự là Cố Nguyên?” Lý Mông định đưa tay lấy ví để nhìn kỹ hơn, nhưng người kia lập tức thu ví lại, như thể không muốn ai đụng vào đồ của mình.

Cấp trên quả thực có nhắc đến tên của pháp y mới. Khi đó, Lý Mông còn tưởng đó là một cô gái.

Cố Nguyên có làn da rất đẹp, tóc đen mượt, lông mi dày và cong. Dưới ánh đèn vonfram, có thể thấy rõ bóng lông mi rủ xuống mi mắt.

Cậu ta rất đẹp trai. Nếu không vì giọng nói trầm ấm, đầy từ tính kia, có lẽ Lý Mông đã nghi ngờ giới tính của người trước mặt.

Điều gây ấn tượng mạnh không phải là các đường nét sắc sảo, mà là đôi môi đỏ rực như máu dưới sống mũi cao ấy.

Lý Mông sững người. Một người có diện mạo tinh tế đến vậy, anh chỉ từng thấy trên TV.

Cố Nguyên lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn trên gương mặt, dường như không muốn phí thời gian để chứng minh thân phận: “Được rồi chứ?”

Lý Mông hoàn hồn: “Đội trưởng đang đợi cậu bên trong. Hiện trường hơi kinh khủng, cậu nên…”

Đột nhiên nhận ra người trước mặt là pháp y, chắc đã quen với thi thể, nên anh ngưng không nói nữa.

Tại sao gương mặt kia lại khiến người ta muốn bảo vệ đến thế?

Cố Nguyên không để tâm đến anh, xách hộp lên lầu.

Khi cậu bước chân vào căn hộ, mọi người bên trong đang chụp ảnh và thu thập chứng cứ.

Cậu mang bao giày, bước lên tấm sàn gỗ trong phòng tắm. Căn phòng tắm này rất hẹp, bên trong đang có một người đàn ông mặc thường phục, lưng rộng, đang ngồi xổm quan sát thi thể.

Cậu bước tới: “Làm ơn nhường một chút.”

Tiêu Trạch ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu thành thạo mở hộp giám định, đeo găng tay cao su, dáng vẻ hoàn toàn như thể đang nói “Tôi là pháp y, xin đừng cản trở công việc của tôi.”

Tính khí của Tiêu Trạch không mấy tốt, nhưng với cấp dưới thì vẫn khá kiên nhẫn. Anh tự động lùi ra sau, nhường hiện trường lại cho tân binh mà anh đã nghe danh không ít “trăm nghe không bằng một thấy.”

Cố Nguyên nâng đầu của thi thể nữ lên kiểm tra tỉ mỉ: “Đầu không có dấu hiệu va đập gây tổn thương xương, mí mắt nhợt nhạt, cho thấy mất máu nghiêm trọng. Cổ bị cắt bằng vật sắc nhọn, động mạch cổ bên phải bị cắt đứt. Ngực, bụng và các vùng khác không có dấu vết chấn thương rõ ràng. Vết thương chí mạng là ở cổ bên phải. Nguyên nhân tử vong là sốc do mất máu. Dựa vào mức độ cứng tử thi và vết hoen tử thi, thời gian tử vong vào khoảng 10 tiếng trước.”

“Cậu là Cố Nguyên?”

“Ừ.”

Tiêu Trạch cảm thấy đối phương không thích giao tiếp, nên chỉ nói: “Cậu cứ tiếp tục đi.”

Cố Nguyên gật đầu, những ngón tay thon dài lướt qua vết cắt ở động mạch cổ. Da thịt bị cắt ra hai bên, lộ rõ lớp mô dưới da và phần cơ bị đứt. Mặt cắt cơ rất rõ ràng, bên trong động mạch vẫn còn đầy máu khô.

“Vết cắt gọn gàng, không có dấu vết thử nghiệm, căn cứ theo đặc điểm vết thương, hung khí có khả năng cao là một lưỡi dao sắc bén.” Cố Nguyên nhìn xuống dưới chân thi thể có lưỡi dao cạo râu: “Hung khí chính là cái này.”

Cậu lại kiểm tra kỹ da của nạn nhân. Trên da có nhiều vết máu, gây khó khăn cho việc quan sát.

Cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở ngón giữa tay trái của nạn nhân: “Nạn nhân thuận tay trái.”

“Sao cậu biết?” Tiêu Trạch hỏi.

“Ngón giữa bên tay trái có vết chai dày, do thói quen cầm bút viết lâu dài mà thành.”

Tiêu Trạch hỏi tiếp: “Tự sát hay bị sát hại?”

“Khả năng cao là bị sát hại.”

“Cơ sở?”

“Vết thương chí mạng ở động mạch cổ chỉ có một nhát, người tự sát thường sẽ có vài vết thử do do dự và sợ hãi, hiếm khi ra tay một nhát chí mạng như vậy. Hơn nữa, nạn nhân thuận tay trái, nếu là tự sát thì lưỡi dao phải rơi bên trái cơ thể. Nhưng hiện trường lại cho thấy lưỡi dao nằm bên phải, điều này rất đáng nghi.”

Ban đầu Tiêu Trạch còn nghi ngờ năng lực của chàng trai trẻ trước mặt, nhưng sau khi nghe phân tích, nghi ngờ của anh hoàn toàn tan biến.

“Tôi cần làm sạch vết máu trên thi thể để tiến hành khám nghiệm sâu hơn.”

Cố Nguyên nói chuyện mà không thèm ngẩng lên nhìn Tiêu Trạch một lần. Là đội trưởng, Tiêu Trạch chưa từng gặp tân binh nào có thái độ lạnh nhạt như thế. Anh thậm chí nghi ngờ Cố Nguyên đến giờ vẫn chưa biết mặt mình.

Nhóm người hiện trường vẫn đang tiếp tục công việc. Tiêu Trạch ra lệnh cho người đưa thi thể đi, vì thời tiết hiện tại khá nóng, để lâu sẽ dễ phân hủy.

Do thi thể bị cứng nên vẫn giữ nguyên tư thế lúc chết, việc di chuyển gặp chút khó khăn, mặc dù vậy, họ cũng chỉ mất khoảng 20 phút để chuyển từ nhà vệ sinh đến phòng giải phẫu.

Nạn nhân chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, không mặc đồ lót. Sau khi Cố Nguyên dùng kéo cắt bỏ quần áo, làn da của thi thể hiện rõ màu trắng nhợt.

Hai chân của thi thể cong lại, khi đặt lên bàn mổ không thể giữ cân bằng. Tiêu Trạch đeo găng tay, dùng hai tay giữ lấy chân của thi thể, rồi ra hiệu cho Cố Nguyên bắt đầu.

Cố Nguyên lấy dụng cụ banh miệng từ hộp đồ nghề, mở miệng cứng của nạn nhân ra, dùng đèn pin chiếu vào bên trong khoang miệng.

“Niêm mạc miệng còn nguyên vẹn, không có điểm xuất huyết.”

Cậu lấy một mẫu trong khoang miệng để xét nghiệm.

Ngực và bụng không có dấu vết tổn thương. Vị trí mặt trong đùi tiếp xúc với bồn cầu cũng không có vết hoen tử thi, nhưng phần bắp chân có một lượng nhỏ vết hoen màu đỏ thẫm, chứng tỏ nạn nhân sau khi chết đã duy trì tư thế ngồi trên bồn cầu trong thời gian dài.

Cố Nguyên nhận thấy phần bụng dưới của nạn nhân hơi nhô lên. Cậu ấn nhẹ, cảm thấy kích thước t* c*ng có gì đó bất thường.

Dưới sự hỗ trợ của Tiêu Trạch, cậu dùng mỏ vịt mở *m đ** của nạn nhân ra.

Khi vừa mở, vẻ mặt lạnh lùng của cậu cuối cùng cũng có chút thay đổi, lông mày dường như khẽ động. Cậu dùng nhíp gắp ra một khối chất rắn màu trắng, vuông vắn.

Một người bên cạnh lập tức đưa túi vật chứng đến. Khối chất rắn lẫn dịch nhầy ấy được bỏ vào trong túi.

“Nhìn giống như một khối sáp.” Tiêu Trạch nhận xét.

Trong số những người đang quan sát hiện trường, có người bắt đầu bàn tán nhỏ, nội dung xoay quanh vụ án giết người hàng loạt đang khiến dân chúng hoang mang gần đây.

Hết chương 01

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.