🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 27

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Hai giờ sáng.

Mặc Lâm đẩy cửa phòng thẩm vấn, từ túi áo vest lấy ra một bao thuốc, giờ này cần một điếu để tỉnh táo lại.

Hành lang trống trải nối liền đến sân thượng tầng hai. Khi cánh cửa sân thượng được đẩy ra, phát ra một tiếng “két” khô khốc, khiến đêm khuya thêm phần lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng rút ra một điếu thuốc mảnh dài, đầu lọc được chế tác cực kỳ tinh xảo. Ánh sáng từ chiếc bật lửa ánh lên một tia vàng lóe qua.

“Đinh~”

Sau tiếng kêu thanh thoát, một tia lửa bùng lên, gương mặt sắc nét hiện lên lờ mờ trong ánh lửa, mái tóc đen hòa lẫn vào màn đêm.

Ngón tay cái nhẹ nhàng bóp vỡ viên bi hương việt quất trong đầu lọc, làn khói mang theo vị the mát cuộn vào trong phổi, sợi thuốc cháy lên phát ra những âm thanh lách tách như thể dòng suy nghĩ đang bị nghiền vụn.

“Con à, nếu con muốn trở nên mạnh mẽ, phải chịu đựng được những nỗi đau mà người thường không thể chịu nổi…”

“Khả năng thấu cảm của con rất tốt, nhưng như vậy là chưa đủ. Chỉ khi con trải qua cùng một bi kịch, con mới có thể nhìn thấu gương mặt thật sau những chiếc mặt nạ kia…”

“Là con trai của một giáo sư tâm lý học, con có thiên phú bẩm sinh. Ba sẽ giúp con phát huy năng lực đó đến cực hạn, nhưng con phải nghe lời!”

……

Cánh cửa sân thượng bất ngờ bị đẩy ra.

Chiếc bóng bị kéo dài dưới ánh đèn đổ xuống chân anh, người đứng đó như một pho tượng khảm vào khung cửa, không nhúc nhích, không một tiếng thở.

Mặc Lâm ngậm điếu thuốc nơi ngón tay, nhét bật lửa vào túi quần, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Cố Nguyên: “Bắt đầu giám sát tôi rồi à?”

Cố Nguyên đứng với hai tay đút túi, khuôn mặt khuất trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm. Lồng ngực cậu phập phồng rõ rệt: “Tôi buồn ngủ.”

Cố Nguyên đã đợi đến mức mất kiên nhẫn. Hai tiếng thẩm vấn cuối cùng đã kết thúc, vụ án của Chu Tiệp và Thu Nghiêu đã khép lại. Nhưng vấn đề của cậu vẫn chưa có lời giải. Người đàn ông tên Mặc Lâm này rốt cuộc có gì khác thường?

“Về nhà cậu hay nhà tôi?” Mặc Lâm nhả ra một làn khói thuốc, khiến cả khung cảnh trở nên mờ ảo như phủ một lớp sương.

Câu nói này rất dễ khiến người ta nghĩ linh tinh, nhưng người nghe lại là Cố Nguyên, vì vậy nó chỉ còn là một câu hỏi đơn thuần đúng theo nghĩa mặt chữ.

Chỉ nghe cậu ta đáp lại với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đi khách sạn.”

Mặc Lâm rít thêm một hơi thuốc, đứng trong bóng đêm nhìn bóng đen nơi cửa ra vào: “Ý kiến hay đấy.”

Anh nhớ Cố Nguyên không thích mùi thuốc lá, nên dập luôn điếu thuốc mới hút được hai hơi. Sau đó, anh móc trong túi quần ra một viên kẹo màu xanh ngậm vào miệng, rồi bước lại gần Cố Nguyên. Khi lướt ngang qua, không khí thoang thoảng mùi trái cây ngọt ngào: “Đợi tôi ở cổng, tôi đi lấy xe.”

Cố Nguyên đứng ở cổng khoảng hai phút, mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau. Đột nhiên có một chiếc xe nháy đèn về phía cậu, ánh sáng làm đôi mắt đang mơ màng của cậu lóa lên. Mặc Lâm lái xe đến và dừng ngay bên cạnh.

Mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ êm ái, Cố Nguyên bắt đầu thấy mệt, định nhắm mắt nghỉ một lát.

Vì lại sơ ý quên thắt dây an toàn, khi vừa mở mắt ra, khuôn mặt nghiêng của Mặc Lâm đã ở ngay trước mắt. Đối phương đang cúi người giúp cậu thắt dây an toàn. Khoảng cách quá gần khiến đồng tử Cố Nguyên co lại, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

“Làm phiền đến cậu à?”

Giọng Mặc Lâm rất nhẹ, như thì thầm bên tai, hương kẹo ngọt lan trong không khí, đến cả hơi thở cũng như phủ đầy mật.

Tay của Cố Nguyên chạm vào nút điều chỉnh lưng ghế, vốn dĩ cậu định điều chỉnh ghế ngả ra sau, nhưng vì căng thẳng và không quen với chiếc xe này, cậu lại bấm nhầm…

Thế là, cơ thể cậu không kiểm soát được mà nghiêng về phía trước, môi vô tình chạm vào má của Mặc Lâm…

Tay Mặc Lâm run lên, dây an toàn rơi khỏi tay anh, tự động thu lại.

Cố Nguyên lúng túng nghiêng đầu sang một bên, mái tóc mềm mượt lướt qua mặt người kia…

Tay phải cậu luống cuống tìm nút điều chỉnh dưới ghế, bất ngờ khiến lưng ghế nghiêng hẳn ra sau, cuối cùng mới giữ được một khoảng cách an toàn với đối phương. Tay phải cậu lúng túng tìm nút điều chỉnh dưới ghế, cơ thể giật mạnh làm lưng ghế đổ ngược ra sau, cuối cùng cũng kéo giãn được khoảng cách giữa hai người.

Phải mất một lúc Mặc Lâm mới hoàn hồn lại, khi hoàn hồn thì thấy Cố Nguyên đã kéo giãn khoảng cách ra.

“Để tôi tự làm.” Cố Nguyên đưa tay kéo dây an toàn, nhanh chóng thắt lại.

Mặc Lâm ngồi trở lại ghế lái, cảm thấy cổ họng nóng lên, anh nới lỏng cổ áo sơ mi và cà vạt: “Thiết kế xe này hơi có vấn đề, lần sau đổi xe khác…”

Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thực ra bên ngoài chỉ là một màu đen kịt, chẳng thấy gì cả. Khuôn mặt cậu in trên cửa kính, một lúc sau mới đáp lại: “Không có lần sau.”

Cùng lúc đó, Mặc Lâm phát hiện tai bên phải của Cố Nguyên đã đỏ bừng, các mao mạch đỏ trên vành tai hiện rõ mồn một, động mạch ở cổ cũng đập mạnh như sắp vỡ tung.

Thật là làm khó cậu quá rồi, còn cố gắng điều chỉnh ghế nữa cơ.

Nghĩ đến đó, anh chợt cảm thấy đối phương có chút đáng yêu, không nhịn được bật cười: “Gần đây có một khách sạn, tôi là hội viên kim cương ở đó, hay là tới đó nhé?”

“Tùy.”

Cố Nguyên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng rõ là đang nhìn gì.

Mặc Lâm bật hệ thống âm thanh trên xe, chọn một bản nhạc không lời dịu nhẹ để xoa dịu bầu không khí ngượng ngập này.

Sau khi đặt phòng xong, Mặc Lâm cởi áo khoác vắt lên ghế sofa, vào phòng tắm xả nước. Khi bước ra, anh lau tay rồi nói: “Cậu tắm trước nhé?”

Cố Nguyên hơi nhíu mày: “Ở đây có dây thừng không?”

“Muốn dây thừng làm gì?”

“Để trói anh lại?”

 Mặc Lâm tựa lưng vào tường, một tay chống đầu, cười đến mức gần như không nhịn được: “Cậu đang nghĩ gì vậy, tôi đâu phải người tùy tiện…”

Cố Nguyên: “Nếu như anh nhân lúc tôi đang tắm lén xịt nước hoa có chứa pheromone lên người thì sao?”

Mặc Lâm cười một lúc, rồi nghiêm túc bắt đầu giúp Cố Nguyên giải quyết vấn đề. Anh cởi cà vạt của mình ra: “Dùng cái này được không?”

“Chấp nhận.”

Cố Nguyên nhận lấy cà vạt, cực kỳ cẩn thận trói tay Mặc Lâm ra sau lưng. Sau khi xác nhận rằng anh ta không thể tự cởi ra được, cậu mới yên tâm bước vào phòng tắm.

Cửa sổ sát đất phản chiếu bóng dáng cao ráo của Mặc Lâm. Anh quay lưng lại phía cửa sổ, ngắm nhìn nút thắt trên cổ tay mình do Cố Nguyên buộc, trong lòng không nhịn được mà khen ngợi: pháp y buộc nút quả nhiên có khác, không chỉ chắc chắn mà còn rất cá tính.

Hai mươi phút sau, Cố Nguyên bước ra từ phòng tắm. Mái tóc mềm mại, ướt nhẹ rủ xuống trán, trên tóc còn lấm tấm nước. Cậu mặc áo choàng ngủ màu trắng, cổ áo hơi rộng, xương quai xanh lộ ra nửa kín nửa hở, phần bên dưới xương quai xanh cũng thấp thoáng lộ ra, làn da trắng đến mức chói mắt.

Đây là lần đầu tiên Mặc Lâm nhìn thấy xương quai xanh đẹp như vậy, còn đẹp hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.

“Tháo ra được chưa?” Mặc Lâm hỏi.

Cố Nguyên bước đến phía sau Mặc Lâm, tháo cà vạt đang trói tay anh. Những giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống mu bàn tay của Mặc Lâm, mang lại cảm giác lạnh buốt và tê tê.

Mùi sữa tắm trên người Cố Nguyên rất rõ ràng, lúc mùi đó thoảng qua, yết hầu của Mặc Lâm khẽ chuyển động.

Mặc Lâm xoay xoay cổ tay: “Cái này đâu phải giám sát, rõ ràng là bắt cóc.”

“Hết cách rồi,” Cố Nguyên nói, “Chưa từng gặp phải tình huống như vậy, tôi phải làm rõ mới được.”

Mặc Lâm xoay người lại nhìn cậu: “Tôi nghĩ là sau 24 tiếng, có khi cậu còn nghi ngờ hơn ấy chứ…”

“Không thể nào… Khoa học có thể giải đáp mọi nghi ngờ. Nếu không giải thích được, chắc chắn là do quá trình đã sai ở đâu đó.”

Trong lòng Mặc Lâm nghĩ: Tôi muốn xem thử cậu định tự thuyết phục mình kiểu gì.

Cố Nguyên nằm trên giường xem điện thoại. Giường khách sạn rất êm, vì phòng rộng nên giường bên cạnh cũng cách khá xa. Cậu dùng điều khiển từ xa tắt rèm cửa, đảm bảo đã đặt báo thức cho ngày mai.

Khi chuẩn bị ngủ, Mặc Lâm quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm. Ngực anh vẫn chưa khô hẳn, tóc còn đang nhỏ nước. Những giọt nước theo đường cơ cổ trượt xuống, lướt qua lồng ngực rắn chắc, nhảy nhót trên cơ bụng rõ nét, cuối cùng mất hút cùng với đường cơ bụng chéo vào trong chiếc khăn tắm rộng.

Cố Nguyên vô tình liếc thấy, lập tức cúi đầu xuống.

Dù chỉ là một cái liếc, nhưng cậu cũng nhìn khá rõ. Do công việc, cậu đã xem qua rất nhiều cơ thể người, bất kể nam nữ, già trẻ, trong mắt cậu đều như nhau.

Nhưng Mặc Lâm lại khác. Cậu thậm chí có chút không dám nhìn anh ta…

“Không lạnh à?” Cố Nguyên hỏi.

“Vừa tắm xong, hơi nóng, sao vậy?”

Mặc Lâm “hơi nóng” mở nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống vài ngụm. Yết hầu chuyển động rõ rệt, khiến người ta có cảm giác anh đang quay quảng cáo truyền hình.

Khi uống nước, đôi mắt dài hẹp của anh dường như vô tình liếc về phía Cố Nguyên, phát hiện cậu đang ôm đầu, vẻ mặt đầy khó xử.

Không cần nghĩ cũng biết trong đầu cậu đang nghĩ gì. Nghĩ đến đó, khóe môi Mặc Lâm không kìm được khẽ cong lên.

Vặn nắp chai lại, Mặc Lâm vào phòng tắm sấy tóc khô, thay áo choàng ngủ màu trắng rồi tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.

Cố Nguyên ôm tai mình, cảm thấy tai nóng ran, nghĩ rằng bản thân ngày càng kỳ quái. Rõ ràng khoảng cách rất xa, tại sao vẫn có phản ứng k*ch th*ch?

Cố Nguyên cực kỳ cố chấp với những điều mình không hiểu. Cậu nhíu mày chặt, lấy điện thoại nhắn cho Ôn Tử Hàm một tin nhắn: [Nhìn thấy một người mà mặt đỏ lên, là vì sao?]

Ôn Tử Hàm nhanh chóng trả lời: [Cậu có người mình thích rồi sao?]

Cố Nguyên: [Không có.]

Ôn Tử Hàm: [Cảm giác gần đây cậu hơi là lạ, sao toàn hỏi mấy chuyện kỳ cục vậy?]

Cố Nguyên: [Chắc là chứng sợ xã hội nặng hơn rồi.]

Ôn Tử Hàm: [Triệu chứng của cậu mà còn có thể nặng hơn nữa sao? Này anh bạn, cậu đi khám bác sĩ tâm lý chưa vậy?]

Cố Nguyên: [Rồi.]

Ôn Tử Hàm: [Bác sĩ nói gì?]

Cố Nguyên: [Bảo theo dõi thêm một thời gian.]

Ôn Tử Hàm: [Nói như không nói. Hay là để tôi xin nghỉ phép về, ở với cậu vài hôm?]

Cố Nguyên: [Không cần đâu.]

Mặc Lâm nằm trên giường cảm giác được đối phương đang nhắn tin với ai đó mãi không dứt, đột nhiên thấy khó ngủ. Anh bật dậy, mở đèn: “Cố Nguyên, hình như vết thương của tôi bị dính nước rồi, đau quá…”

Cố Nguyên nghe thấy liền đặt điện thoại xuống: “Đưa tay đây để tôi xem.”

Mặc Lâm đưa bàn tay phải ra.

Cố Nguyên ngồi xổm trước mặt anh, tháo lớp băng gạc trên tay. Vết thương không bị ướt nhiều, nhưng hơi rỉ máu.

Cậu lấy từ trong balo ra dung dịch sát trùng và băng gạc, cầm trên tay: “Để tôi sát trùng lại cho anh.”

Mặc Lâm ngồi trên giường, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt bất giác dao động: “Lúc nào cậu cũng mang theo mấy thứ này sao?”

“Mang cho anh.” Cố Nguyên nói rất tự nhiên, như thể đang nói hôm nay trời nắng hay hôm nay trời mưa vậy.

Bông tẩm dung dịch iốt chấm lên vết thương trong lòng bàn tay, như những giọt mưa ngọt ngào rơi xuống mảnh đất nứt nẻ khô cằn sau thời gian dài chờ đợi…

Hết chương 27

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.