🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 65

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Tiêu Trạch gật đầu ra hiệu cho Vương Nhạc có thể lên báo cáo.

Vương Nhạc bước tới trước laptop, hắng giọng: “Dấu vết máu tại hiện trường sau khi kiểm nghiệm đã xác nhận là máu của một người phụ nữ. Ngoài ra, chúng tôi suy đoán rằng để vận chuyển thi thể, ít nhất cần một phương tiện có thể chở xác, vì vậy đã tiến hành phân tích vết bánh xe tại hiện trường, sau đó phát hiện một loại dấu bánh xe của xe tải hạng nặng…”

Một bức ảnh về dấu bánh xe hiện lên trên máy chiếu.

Có thể thấy dấu bánh xe này thực sự là dấu vết do xe tải hạng nặng cán qua, bánh xe lún sâu vào đất bùn, sau khi bị nắng gay gắt chiếu xuống thì gần như đã cố định hình dạng. Mặc dù sau đó có một trận mưa lớn, nhưng hình dạng đại thể vẫn còn giữ lại.

“Khoảng cách giữa hai bánh xe là 2 mét 4. Loại xe tải này không được phép chạy qua mặt cầu của thôn Hà Gia, đầu cầu đã có rào chắn, cấm xe tải loại này đi qua… rất có khả năng đây chính là lý do hung thủ đã vứt xác dưới chân cầu giữa đường…”

Nói xong, Vương Nhạc lại tóm lược lại manh mối của toàn bộ vụ án: “Chiếc cầu này là tuyến đường bắt buộc đi từ thôn Hà Gia đến huyện Vân Sam, chiều rộng 3.5 mét. Nếu có xe đi ngược chiều, một trong hai xe buộc phải lùi vào lề cầu để nhường đường cho xe kia qua trước…

Xe khách bắt đầu đón khách lúc 7 giờ sáng, cứ khoảng hai tiếng có một chuyến, chuyến cuối cùng là vào lúc 5 giờ chiều. Trong khoảng thời gian này, người dân quanh chân cầu sẽ đến đây đợi xe, lưu lượng người qua lại không hề ít…

Vì vậy, nếu hung thủ vứt xác vào thời điểm này thì rất dễ bị người dân phát hiện. Ngoài ra, hai bên bờ đất của chân cầu trồng rất nhiều cây lê. Vào thời điểm này trong năm, người dân đang trong mùa ghép cây lê, nên từ lúc trời sáng cho đến khi mặt trời lặn, lúc nào cũng có người trên bờ dốc, xe tải to như vậy chạy qua, chắc chắn sẽ khiến họ chú ý…

Chúng tôi đã hỏi người dân đang ghép lê, không ai phát hiện ra xe hay người nào đáng nghi. Vì vậy, chúng tôi suy đoán thời điểm vứt xác có khả năng nằm trong khoảng từ 7 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau. Pháp y đưa ra thời gian vứt xác tương đối mơ hồ, tạm định là khoảng 5 ngày trước. Phải chờ lứa kén ruồi đầu tiên nở mới có thể thu hẹp khoảng thời gian này…

Hiện tại thông tin thu được từ thi thể khá ít, xác định là nam giới, khoảng 24 tuổi, cao 170 cm, nguyên nhân tử vong là sốc mất máu. Sáng nay phòng thí nghiệm đã gửi kết quả phân tích độc tố trong não, phát hiện có thành phần Cyclosporin trong mô não.”

Tiêu Trạch nghe đến đây, quay sang hỏi Cố Nguyên: “Pháp y Cố, có thể giúp chúng tôi phổ biến một chút không? Cyclosporin này rốt cuộc là gì?”

Cố Nguyên đã dần dần quen với kiểu họp phân tích vụ án như thế này, không còn căng thẳng như những lần trước: “Cyclosporin là một loại thuốc ức chế miễn dịch, chủ yếu ức chế quá trình biệt hóa của tế bào lympho, và ức chế sự tiết ra của một số cytokine, ví dụ như Interleukin-2, Interferon…”

Vương Nhạc có vẻ hơi ngại: “Xin lỗi đã ngắt lời… có thể… nói theo cách mà tất cả chúng tôi đều hiểu được không?”

Mặc Lâm cười nói với Vương Nhạc: “Các anh không hiểu à? Sao tôi lại hiểu được nhỉ?”

Vương Nhạc: …

Khi nghe Mặc Lâm nói chuyện, Cố Nguyên bỗng cảm thấy hơi khó chịu không rõ lý do: “Nói đơn giản thì, loại thuốc này thường được dùng trước và sau khi ghép tạng để giảm phản ứng bài xích. Nó cũng có tác dụng điều trị một số bệnh tự miễn, ví dụ như hệ thống lupus ban đỏ, viêm khớp dạng thấp.”

Trong lúc Cố Nguyên đang nói, Mặc Lâm luôn cười tủm tỉm nhìn cậu: “Vậy có thể nói hung thủ rất có thể mắc bệnh miễn dịch?”

Cố Nguyên không nhìn anh, nét mặt lạnh lùng: “Đúng vậy.”

Tiêu Trạch quay sang hỏi Nghiêm Cát: “Nhóm giám định dấu vết có phát hiện gì mới không?”

Nghiêm Cát lật xem tài liệu trong tay: “Chúng tôi đã tiến hành phân tích các viên đá trong người nạn nhân, không phát hiện dấu vân tay. Lượng kiểm tra rất lớn, hiện tại vẫn chưa tìm thấy bất kỳ DNA nào ngoài của nạn nhân. Tuy nhiên, chúng tôi đã phân tích thành phần nguyên tố và chất liệu của đá, cho rằng loại đá này rất có khả năng được khai thác từ mỏ đá ở Tây Sơn… Hiện tại chỉ có những phát hiện như vậy.”

Tiêu Trạch: “Tây Sơn… Vậy lộ trình vận chuyển thi thể có thể là từ phía tây đến thôn Hà Gia. Gần đó có khu vực nước nào phù hợp để phi tang xác không?”

Mộng Lan mở bản đồ: “Cách thôn Hà Gia khoảng 20 km về phía đông có một hồ chứa nước, đó là khu vực có nước gần nhất.”

Tiêu Trạch xoa cằm: “Vị trí cũng trùng khớp… Lập tức tra tất cả tuyến đường từ phía tây đến hồ chứa, tất cả những cung đường xe có thể đã đi qua!”

Mộng Lan phản ứng rất nhanh: “Có hai tuyến đường, một là cao tốc, một là tuyến đường xuyên thành phố.”

Tiêu Trạch gật đầu, may mà không nhiều tuyến. Cho đến hiện tại, tình hình vụ án đã có hình hài sơ bộ, so với trạng thái mù mịt ngày hôm qua thì đã tiến triển hơn nhiều.

Tiêu Trạch liếc nhìn Mặc Lâm, phát hiện Mặc Lâm đang nhìn Cố Nguyên, anh cau mày một cái.

Trong tình huống nghiêm túc như thế này mà còn có tâm trạng nhìn người trong lòng?

“Thầy Mặc, có gì muốn bổ sung không?” Tiêu Trạch cắt ngang anh.

Mặc Lâm thu ánh mắt khỏi người Cố Nguyên, đan mười ngón tay vào nhau, đặt lên mặt bàn.

Tiêu Trạch biết, động tác này của anh  có nghĩa là muốn nói điều gì đó.

“Vết cắt trên thi thể là một đường thẳng, không lệch trái hay phải, nằm chính giữa bụng. Vết cắt này trông rất giống với vết phẫu thuật của pháp y chúng ta thường làm… Nhưng kỹ thuật khâu lại thì hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không theo quy tắc nào, rất cẩu thả. Từ điểm này có thể thấy, hung thủ không có khả năng làm trong ngành y…

Trên sụn sườn của thi thể có dấu vết của răng cưa, trong quá trình giải phẫu thi thể ít nhất đã sử dụng hai loại dụng cụ gây án khác nhau. Hung thủ còn chuẩn bị cả kim chỉ để khâu lại, trong suốt quá trình giải phẫu tỏ ra rất kiên nhẫn, như thể còn cố gắng giữ gìn diện mạo người chết…

Những điều này cho thấy, trước khi hung thủ giải phẫu đã tra cứu tài liệu, chuẩn bị rất kỹ càng, có thể nói đây là một hành vi có tính toán từ trước…

Nếu như hung thủ chỉ đơn thuần là để phi tang thi thể, sẽ không cần cắt vết phẫu thuật gọn gàng đến vậy. Điều này phản ánh tâm trạng của hung thủ khi đó, là một loại cảm xúc lẫn lộn giữa yêu và hận, ví dụ như… vì yêu mà sinh hận…”

Nói đến đây, Mặc Lâm liếc nhìn Cố Nguyên một cái, sau đó tiếp tục nói: “Tình yêu là một loại cảm xúc rất phức tạp, nếu không kiểm soát tốt thì sẽ dần dần méo mó…”

Tiêu Trạch ngẫm nghĩ lời Mặc Lâm vừa nói: “Vậy anh cho rằng đây là một vụ án do người quen gây ra?”

“Đúng vậy.” Mặc Lâm nói: “Tôi rất muốn biết trong bụng thi thể có bao nhiêu viên đá.”

“99 viên.” Nghiêm Cát đáp.

“99 viên… Tôi nghĩ hung thủ và nạn nhân có thể từng là người yêu.” Mặc Lâm mỉm cười.

“Vì sao lại khẳng định như vậy?” Tiêu Trạch hỏi.

“Kích cỡ của các viên đá gần như giống nhau, có thể thấy đã được chọn lọc rất kỹ. Không chọn 520 mà chọn 99, đơn giản vì không nhét nổi 520 viên vào… Ai cũng biết ý nghĩa của con số 99.”

Tiêu Trạch gật đầu: “Vậy hung thủ là phụ nữ?”

Mặc Lâm: “Ai nói nhất định phải là phụ nữ?”

Anh đột nhiên quay lại nhìn Cố Nguyên: “Đàn ông với đàn ông cũng có thể yêu nhau. Tình yêu không phân biệt giới tính.”

Tiêu Trạch nhìn vẻ mặt như bị tình yêu làm mờ mắt của Mặc Lâm mà bỗng cảm thấy nhức đầu: “Nhưng xét nghiệm DNA từ vết máu tại hiện trường xác nhận đó là của phụ nữ. Tôi vẫn cho rằng khả năng hung thủ là nữ cao hơn.”

Vương Nhạc giơ tay phát biểu: “Nhưng hiện trường phân tích cho thấy người vứt xác không chỉ có một. Không thể chỉ dựa vào vết máu mà khẳng định hung thủ là nữ được. Nhỡ đâu là một nam một nữ cùng phi tang thì sao?”

Tiêu Trạch thấy lời Vương Nhạc nói cũng có lý: “Vậy thì tiếp theo, tổ ngoại cảnh đi điều tra nguồn gốc đá ở mỏ Tây Sơn, tổ giám sát đi kiểm tra camera các tuyến đường… Tan họp!”

Vì kỳ nghỉ cuối tuần bị phá hỏng, nhiều người không mấy nhiệt tình. Thêm vào đó, đêm qua ai nấy đều làm việc tăng ca để điều tra, phần lớn chưa ngủ đủ, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu. Nhưng vì vụ án cấp bách, mọi người vẫn phải gắng sức làm việc theo nhiệm vụ được giao.

Cố Nguyên nghe lệnh giải tán liền lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, muốn nhanh chóng rời khỏi phòng họp, tránh xa người bên cạnh.

Mặc Lâm vội vàng đuổi theo, nhưng phát hiện đối phương càng đi càng nhanh.

Tuy vậy, Mặc Lâm không hề cảm thấy buồn hay thất vọng, ngược lại, trông anh còn có vẻ rất vui.

Vương Nhạc gọi điện cho Lý Mông đang ở quê chăm ba, nói sơ qua tiến triển của vụ án, tiện thể hỏi thăm tình hình sau phẫu thuật của bác.

“Vậy thì tốt, cứ từ từ tĩnh dưỡng sẽ khỏe lại,” Vương Nhạc nói: “Hay là anh đón bác về đi, chứ ở xa cứ phải lo lắng mãi…”

Cố Nguyên ra khỏi phòng họp, bước qua cổng cục cảnh sát, nhanh chóng băng qua đường, xem ra định về thẳng nhà. Mặc Lâm đành phải theo sau.

Lúc này Cố Nguyên chỉ muốn nhanh chóng về nhà, thay bộ đồ này ra, trả lại cho cái tên phiền phức kia.

“Có thể nghe tôi nói một câu không?”

Mặc Lâm đặt một tay lên vai Cố Nguyên, hy vọng đối phương dừng lại để nghe anh nói vài lời.

“Tránh ra.”

Giọng Cố Nguyên lạnh lùng, thậm chí khi lần đầu chính thức gặp mặt cũng không lạnh lùng đến thế.

Mặc Lâm dịu giọng: “Cho tôi một cơ hội giải thích được không?”

Cố Nguyên cau mày: “Không muốn nghe.”

Nói xong, cậu nghiêng vai né sang một bên, bước nhanh hơn.

Trong lòng như có một luồng khí bị đè nén, mà chẳng thể tìm ra lối xả, cũng không hiểu rõ tại sao, cậu chỉ biết rằng mình không muốn nhìn thấy Mặc Lâm, thấy là bực mình.

Niềm vui của Mặc Lâm không kéo dài được lâu. Tuy anh biết rất rõ Cố Nguyên đang ghen, nhưng sự lạnh lùng bất ngờ đó vẫn khiến tim anh nhói lên.

Khó khăn Mặc Lâm lắm mới có thể vào cùng thang máy với Cố Nguyên, đang định nghiêm túc giải thích chuyện xảy ra sáng nay, thì nghe Cố Nguyên nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn tiếp tục điều trị nữa. Mong anh giữ khoảng cách với tôi. Nếu anh không dọn đi, tôi sẽ dọn.”

Mặc Lâm ngẩn người, câu nói đó khiến anh không thể tiêu hóa nổi. Dù anh có khả năng kiểm soát cảm xúc rất tốt, nhưng khi đối diện với Cố Nguyên thì lại hoàn toàn vô hiệu.

“Cậu nói gì?”

Cố Nguyên: “Nghe không hiểu à?”

‘Đinh~’

Thang máy dừng ở tầng 11.

Cố Nguyên cố gắng không để cơ thể mình chạm vào áo đối phương, nghiêng người bước ra khỏi thang máy.

Nhưng người phía sau vẫn không buông tha, nắm lấy cổ tay cậu.

Sức lực Mặc Lâm bỗng trở nên rất mạnh, xoay người một cái đã ép vai Cố Nguyên vào bên cạnh cửa thang máy.

Anh gần như không thể tin được: “Cậu vừa nói gì… Không muốn điều trị nữa là sao?”

Lông mày đẹp của Cố Nguyên nhíu chặt: “Ý trên mặt chữ.”

Hơi thở của Mặc Lâm trở nên nặng nề, không chịu được việc Cố Nguyên cứ khiêu khích như vậy, đuôi mắt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn dịu giọng nói: “Sáng nay Mộng Lan lén chụp hình chúng ta, tôi chỉ muốn xem ảnh có đẹp không thôi… Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu…”

**

Chan: Đáng đời bị vợ ghét, cái mặt cứ nhơn nhơn ra…

Hết chương 65

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.