Chương 15: Cuộc gọi giết người
Trời sắp tối, giờ cao điểm tan tầm, đường phố tắc nghẽn đến mức không còn khe hở. Xe của Vương Nhạc chạy qua vài ngã tư thì mắc kẹt trên con đường sầm uất nhất thành phố Nham Hải.
Anh bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, liền gọi điện cho thư ký Văn: “Xe của chúng tôi đang kẹt ở đối diện trung tâm thương mại. Phiền anh đi bộ qua, chúng ta trao đổi ngay trên xe.”
Không bao lâu sau, thư ký Văn xách một chiếc cặp công văn vội vàng băng qua đường.
Hắn bước lên ghế phụ: “Xin lỗi, để các anh phải chờ lâu rồi.”
Thư ký Văn trông khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc trước trán hơi thưa, mảnh đất này xem ra không mấy màu mỡ, phần nào là do di truyền trong gia đình.
“Chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé.” Vương Nhạc lấy từ túi áo ra một tấm ảnh: “Chiếc xe này hiện đang ở đâu?”
Thư ký Văn nhìn kỹ chiếc SUV màu đen và biển số trong ảnh: “Xe này là của Tổng giám đốc Lưu. Dạo gần đây được đưa tới chợ xe cũ để ký gửi bán. Tiểu Đinh đang giúp tôi bán. Có vấn đề gì sao?”
Vương Nhạc: “Tiểu Đinh là ai?”
Thư ký Văn: “Đinh Cao, nhân viên phụ trách bán xe.”
Vương Nhạc: “Có thông tin về Đinh Cao không?”
“Có! Trong điện thoại tôi có ảnh, căn cước và số điện thoại đều có!”
Thư ký Văn vô cùng phối hợp, lập tức gửi thông tin và ảnh của Đinh Cao cho Vương Nhạc: “Tôi còn có thể giúp gì các anh nữa không?”
Vương Nhạc mở điện thoại, tìm ảnh của Chu Ổn, phóng to đưa cho thư ký Văn: “Người này, anh đã gặp chưa?”
Thư ký Văn đỡ kính, nhìn hồi lâu rồi lắc đầu: “Không có ấn tượng.”
Vương Nhạc: “Không ấn tượng? Người này từng là vệ sĩ của Lưu Quyền, anh thử nghĩ kỹ xem.”
Thư ký Văn cười nói: “Tôi mới theo Tổng giám đốc Lưu hai năm nay, chuyện trước đó tôi không rõ lắm. Người này tôi thật sự chưa từng gặp.”
Vương Nhạc: “Trong số những người làm việc cho Lưu Quyền, ai theo ông ta lâu nhất?”
Thư ký Văn nghĩ một chút: “Theo tôi được biết, trước đây Tổng giám đốc Lưu từng bị người của mình phản bội, nên ông ấy không tin tưởng bất kỳ ai bên cạnh nữa, đã thay toàn bộ người từng làm việc cho mình. Người anh nói có thể là người thuộc nhóm cũ, chuyện này Tổng giám đốc Lưu biết rõ nhất. Các anh nên trực tiếp hỏi ông ấy.”
**
Sau khi trở lại đồn cảnh sát, Vương Nhạc gửi thông tin của Đinh Cao cho Mộng Lan: “Tra toàn bộ thông tin về người này!”
Mộng Lan nhìn ảnh chụp căn cước rồi hỏi: “Hắn là ai?”
Vương Nhạc: “Nghi phạm.”
Mộng Lan: “Sao lại thêm một nghi phạm nữa rồi?”
Vương Nhạc đáp bằng giọng trầm, chỉ nhìn biểu cảm trên mặt anh cũng đủ biết anh đang bực bội thế nào: “Người này là nhân viên bán xe, chìa khóa xe của Lưu Quyền đang ở trong tay hắn.”
Mộng Lan không hỏi thêm, lập tức điều tra thông tin của Đinh Cao: “Đinh Cao, 34 tuổi, hai năm trước từng vào tù vì tội trộm cắp, một tuần trước vừa được thả.”
Vương Nhạc nhìn chằm chằm vào ảnh của Đinh Cao: “Ăn trộm gì mà bị giam lâu thế?”
“Đột nhập trộm cướp, lấy một chuỗi dây chuyền đá quý giá trị lớn, bị cảnh sát bắt khi đang bỏ trốn. Vì tính chất nghiêm trọng, giá trị tài sản bị trộm cao, nên bị kết án hai năm.” Mộng Lan đáp.
Vương Nhạc: “Hắn chỉ có duy nhất tiền án này thôi?”
Mộng Lan: “Ừm, chỉ một tiền án.”
Lúc này, Mặc Lâm luôn quan sát tổng thể nhận được một tin nhắn phản hồi. Anh cụp mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại, ánh mắt sâu thẳm trầm xuống.
Người khiếu nại mà anh cho người điều tra đã có kết quả. Điều khiến anh bất ngờ là, người khiếu nại lại là Vạn Xu.
Mặc Lâm nhớ tới cuộc gọi giữa mình và hung thủ. Anh nhớ rất rõ khi anh hỏi hung thủ vì sao chọn giết người, hung thủ trả lời: Có những chuyện không thể giải quyết được, chỉ có cái chết mới kết thúc tất cả.
Mặc Lâm cho rằng nội tâm hung thủ tràn đầy bất lực và phẫn uất. Có lẽ hắn đã từng cố gắng, nhưng không đạt được điều mình muốn, cuối cùng bất đắc dĩ chọn giết người.
Vạn Xu có thể là hung thủ không?
Cho tới giờ, quần áo dính máu chỉ về Chu Tử Minh, bức ảnh và người khiếu nại chỉ về Vạn Xu, xe SUV chỉ về Lưu Quyền và Đinh Cao, còn kéo theo cả Chu Ổn. Hung thủ sắp xếp để những người này lần lượt lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, rốt cuộc muốn truyền đạt điều gì?
Mặc Lâm đi ngang qua phòng thẩm vấn số 3, thấy Vạn Xu đang ngủ gà ngủ gật. Có vẻ cô rất mệt, ngoài giờ thẩm vấn, thời gian còn lại gần như cô đều ngủ gật.
Khi Mặc Lâm bước vào phòng thẩm vấn, anh cố ý gây ra chút động tĩnh, khiến Vạn Xu giật mình bật dậy.
“Thầy Mặc!”
Vạn Xu ngồi thẳng lưng lại, có vẻ rất ngạc nhiên. Trong sự ngạc nhiên ấy, Mặc Lâm còn thấy thoáng hiện lên một chút vui mừng trong mắt cô.
Anh đột nhiên trở nên tò mò với Vạn Xu. Cô gái này luôn mang đến cho anh một cảm giác kỳ lạ, giống như cô đến đây là để tham quan đồn cảnh sát, và hứng thú với tất cả mọi người.
Mặc Lâm kéo ghế ngồi xuống đối diện Vạn Xu: “Cô biết tôi à?”
“Tất nhiên rồi!” Vạn Xu nói đầy phấn khích: “Em là fan của anh. Vì thích anh nên em còn chọn học thêm tâm lý học nữa!”
Mặc Lâm mỉm cười bình thản: “Cô có biết tại sao tôi đến tìm cô không?”
Vạn Xu lắc đầu: “Chẳng lẽ là vì muốn làm quen với em sao?”
Mặc Lâm bị câu nói của cô gái làm bật cười: “Tôi quả thật rất muốn tìm hiểu cô, nhưng là vì vụ án.”
Vạn Xu bĩu môi: “Đội trưởng Vương cũng vì vụ án mà muốn làm quen với em, nhưng em không hứng thú với anh ta, mà em cũng chẳng giúp gì được.”
Đôi mắt to của Vạn Xu khẽ chớp, khóe môi cong lên một đường cong quyến rũ: “Em đã đọc sách anh viết, cảm thấy anh là một người có tư tưởng, không giống mấy người chỉ biết giữ vẻ nghiêm túc, đường đường hoàng hoàng.”
Cô gái trước mắt tuy mới 20 tuổi, nhưng ăn mặc táo bạo, không chút che giấu đường cong nơi trước ngực, lời nói thẳng thắn, liên tục liếc mắt đưa tình, chẳng có chút e dè ngượng ngùng của một thiếu nữ.
Mặc Lâm nhìn thẳng vào mắt Vạn Xu, cảm giác đối phương như đã biết trước anh sẽ tới tìm mình, nên vẫn luôn chờ đợi anh.
“Xem ra chúng ta là người cùng chí hướng, nói chuyện chắc sẽ không khó khăn.” Mặc Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta vào thẳng chuyện chính nhé. Tôi nghe Lưu Quyền nói cô và Lưu Vân có quan hệ rất tốt, mấy năm nay cô vẫn luôn ở nhà họ Lưu?”
“Cũng không hẳn,” Vạn Xu nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, hai chân dài bắt chéo nhau, chiếc váy ngắn vừa đủ che vòng mông của cô. Khi nói chuyện, tay cô chống cằm, tạo dáng có phần điệu đà: “Mẹ của em đi làm ăn xa, nhà thì thuê. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, em chuyển hành lý sang nhà dì và dượng. Lên đại học thì em ở ký túc xá, rất ít về nhà dì, nói ở hẳn thì cũng không hẳn.”
Mặc Lâm: “Vậy cô chuyển đến đó từ khi nào?”
Vạn Xu: “Sau kỳ thi đại học, chắc là hai năm trước.”
“Mùa hè hai năm trước…” Mặc Lâm cười hỏi: “Cô có tham gia một buổi tiệc sinh nhật nào không?”
Vạn Xu chớp mắt, cũng cười đáp lại: “Chuyện hai năm trước em không nhớ rõ lắm. Hơn nữa, em thường xuyên đi dự sinh nhật bạn bè, sao mà nhớ hết được.”
Mặc Lâm: “Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời tôi.”
Có lẽ Vạn Xu nhận ra người đàn ông trước mặt không hề bị cô hấp dẫn, cô cũng mất hứng phô diễn sự quyến rũ, ánh mắt bắt đầu lơ đãng.
“Mùa hè hai năm trước, cô vừa vào đại học, trường học thường khai giảng tháng 9, còn cô chuyển vào nhà họ Lưu từ tháng 6. Mùa hè đó cô xa quê, chắc hẳn phải có ấn tượng chứ!”
Người đàn ông trước mặt tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng Vạn Xu lại cảm thấy áp lực mạnh mẽ. Cô khẽ nhíu mày: “Để em nghĩ lại…”
Mặc Lâm đan mười ngón tay lại đặt trên bàn, ngón giữa gõ nhẹ lên mu bàn tay: “Không sao, cô cứ từ từ nhớ lại. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô… nhớ lại chuyện ngày hôm đó.”
Khi nói đến “tôi giúp cô”, anh cố ý dừng lại một nhịp. Trong khoảng dừng ngắn ngủi đó, anh nhận ra sắc mặt Vạn Xu thoáng chút thay đổi.
Mặc Lâm nhận thấy Vạn Xu có chút do dự. Có vẻ cô không quá lanh lợi, cần nhiều thời gian để suy nghĩ.
Anh kiên nhẫn quan sát.
Ngón tay Vạn Xu khẽ co lại, dường như đang giữ trong lòng một điều gì đó.
Một lúc sau, Vạn Xu mở miệng: “Em nhớ ra rồi. Mùa hè đầu tiên em tới đây, đúng là từng dự một buổi sinh nhật của một cô gái, cô ấy tên là Hạ Nhân…”
Nói đến đây, Vạn Xu đột nhiên ngập ngừng, thử thăm dò: “Anh có biết Hạ Nhân không?”
Mặc Lâm mỉm cười, giọng nói điềm tĩnh: “Cô đang nói đến Hạ Nhân bị sát hại hai năm trước phải không?”
Vạn Xu hơi ngạc nhiên. Cùng lúc đó, nhịp thở của cô trở nên dồn dập, tay phải nắm chặt ngón trỏ trái, như thể trong lòng đang dằn vặt.
“Đừng căng thẳng.” Mặc Lâm an ủi: “Hãy nói cho tôi biết những gì cô biết. Tôi đã bị cuốn vào vụ án này, chắc chắn sẽ làm hết sức để hỗ trợ phá án.”
Vạn Xu nhìn Mặc Lâm, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc, hoàn toàn khác với vẻ trước đó: “Hai năm trước, em tới dự sinh nhật 18 tuổi của Hạ Nhân. Hôm đó Lưu Vân cũng đến, bọn em cùng nhau ăn bánh kem. Ăn xong, em bắt taxi về trường, vài ngày sau, em thấy tin Hạ Nhân chết trên bản tin.”
Nghe đến đây, lông mày Mặc Lâm khẽ nhướng lên: “Cô nghĩ, ai là hung thủ?”
Có lẽ Vạn Xu không ngờ Mặc Lâm sẽ hỏi thẳng như vậy, cô ngẩn ra: “Em không biết.”
Mặc Lâm: “Chú Chu của cô có phải là hung thủ không?”
Vạn Xu lập tức lắc đầu: “Chú Chu là người rất chính trực, em không tin ông ấy là hung thủ!”
Nhận ra mình hơi kích động, Vạn Xu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: “Chú Chu thật sự là người rất tốt. Hồi nhỏ, ông ấy thường mang đồ ăn vặt đến thăm em. Khi em ốm, chính ông chở em đi bệnh viện. Khi em bị bạn bè bắt nạt, cũng là ông đứng ra bảo vệ em.”
Nói đến đây, Vạn Xu hơi nghẹn ngào, mắt đỏ hoe: “Hoàn cảnh gia đình em khá đặc biệt. Ba của em mất khi em còn chưa biết đi. Chú Chu là đồng đội của ba em, tro cốt của ba em cũng là ông ấy mang về.”
Có lẽ chạm đến ký ức sâu nhất trong lòng, một giọt nước mắt rơi ra: “Sau khi Chú Chu giải ngũ, ông làm vệ sĩ cho dượng của em. Ông thường đến thăm em, biết em và mẹ khó khăn nên thường xuyên qua chăm sóc mẹ con em.
Hồi nhỏ, váy công chúa, hộp bút đẹp, đủ loại bưu thiếp đều là ông mua cho em. Mỗi lần đến, ông ấy đều mang một thùng đầy đồ. Ông khiến em cảm thấy mình chẳng khác gì những cô gái khác, những gì người ta có thì em cũng có!
Chú Chu đối với em giống như cha ruột vậy!”
Một giọt nước mắt trượt xuống má, rơi lên mặt bàn đen bóng. Vạn Xu bất chợt dùng tay che mắt: “Xin lỗi, em hơi xúc động.”
Mặc Lâm đưa cho cô một tờ giấy: “Không sao, cứ từ từ mà nói.”
Hết chương 15
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.