🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 62

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

“Tôi cũng nhất trí với quan điểm của anh, vì vậy tôi đã lục soát toàn bộ căn phòng này, nhưng rất tiếc, cuối cùng chỉ tìm thấy viên pin này.

Tôi nghĩ, trong phòng rất có thể giấu một thiết bị khác, phù hợp với thiết bị nhận tín hiệu này, thiết bị này hẳn phải được giấu ở nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy.” Mạc Phi vừa suy đoán, vừa quan sát các ngóc ngách trong phòng: “Nếu là các anh, các anh sẽ giấu đồ ở đâu?”

Cố Nguyên trực tiếp nhìn vào chiếc bồn tắm màu trắng khổng lồ: “Hai nạn nhân đều được phát hiện đã chết trong bồn tắm, nếu đối phương thực sự sử dụng hạ sóng âm để giết người, để tránh sự suy giảm của sóng hạ âm ở mức tối đa, thiết bị rất có thể được giấu gần bồn tắm.”

Mạc Phi: “Thiết bị phát sóng hạ âm cần đủ điện áp để hoạt động, hơn nữa cấu tạo phức tạp, khe hở không thể chứa được, rất có thể nó được chôn dưới bồn tắm.”

Cố Nguyên nhìn vào gạch lát sàn: “Cạy nó lên.”

Mạc Phi cười một tiếng: “Được thôi, nhưng nói trước, hai anh bỏ tiền, tôi chỉ bỏ sức.”

“Cứ mạnh dạn làm đi.” Mặc Lâm nói: “Tôi sẽ lo việc sau đó.”

Mười phút sau, một người phụ nữ nhanh nhẹn đi giày cao gót bước về phía họ, người quản lý khách sạn bên cạnh vội vã gọi: “Tổng giám đốc Vương, ngài đến rồi ạ.”

Vương Lan thỉnh thoảng sẽ đến khách sạn để xử lý công việc, phần lớn thời gian bà đều đi công tác ở nơi khác.

Vương Lan dừng lại, giới thiệu ngắn gọn về bản thân: “Tổng giám đốc Mặc, tôi là người phụ trách khách sạn này, tổng giám đốc Thẩm bảo tôi đến để liên hệ với ngài.”

Mặc Lâm có chút ngạc nhiên, làm sao bà Thẩm lại biết chuyện này?

Nhưng anh lập tức phản ứng lại, hình như anh đã gặp Vương Lan ở công ty, chắc chắn là Vương Lan đã nói cho Thẩm Băng.

Trên mặt Mặc Lâm không có biểu cảm gì: “Bà cứ phối hợp với cảnh sát là được.”

Lúc này Cố Nguyên mới nhận ra, khách sạn này cũng là tài sản dưới danh nghĩa của bà Thẩm, Mặc Lâm lại không hề nói với cậu.

Nửa giờ sau, một công nhân đã cạy viên gạch đầu tiên dưới bồn tắm ra, ngay khi viên gạch vừa được nhấc lên, công nhân đã phát hiện ra điều bất thường: “Bên dưới thực sự có thứ gì đó!”

Dương Mục lập tức xúm lại xem, chỉ thấy trong khoảng trống nối liền giữa đáy bồn tắm và ống thoát nước có một thiết bị kim loại hình loa nằm ở đó, đầu kia của thiết bị còn nối với dây điện, ông vội vàng gọi người cắt điện, rồi đeo găng tay cao su lên lấy đồ vật đó.

Dương Mục vô cùng phấn khích: “Thực sự là các cậu đã tìm thấy rồi, thứ này có thật là thiết bị phát sóng hạ âm không? Nhỏ thế này mà có thể gây chết người à?”

“Vũ khí sóng hạ âm có thể được chia thành hai loại.” Cố Nguyên giải thích: “Loại thứ nhất chủ yếu k*ch th*ch não bộ để làm tê liệt thần kinh, nhẹ thì không thể tập trung, nảy sinh cảm xúc sợ hãi và bất an, kèm theo các triệu chứng như đau đầu, buồn nôn, chóng mặt, nghiêm trọng thì khiến người ta bị rối loạn thần kinh, điên loạn không ngừng, mất khả năng tư duy, thậm chí sốc. Loại thứ hai chủ yếu tạo cộng hưởng với các cơ quan nội tạng, nhẹ thì co thắt cơ bắp, toàn thân run rẩy, khó thở, nghiêm trọng thì vỡ mạch máu, tổn thương nội tạng, cho đến chết.”

Dương Mục: “Theo như cậu nói, đây chính là nguyên nhân tử vong của các nạn nhân?”

Vì có rất nhiều người vây xem, câu chuyện nhanh chóng lan truyền mất kiểm soát, mọi người đều đoán, rốt cuộc là ai lại giấu thứ độc ác này dưới sàn nhà.

“Có khi nào là thợ lát gạch không, dù sao nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thấy gì, chỉ có thợ lát gạch mới có tay nghề như vậy.”

“Thứ này không phải người bình thường có thể có được đâu, không có chút kiến thức vật lý nào thì không thể nghĩ ra được!”

“Khách sạn có lưu lượng người qua lại lớn như vậy, có rất nhiều người từng ở trong căn phòng đó. Ai mà biết ai làm gì, và đồ vật được đặt vào khi nào?”

“Khó đấy, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, hung thủ chắc chắn đã chạy trốn rồi!”

Ngay khi mọi người đang suy đoán lung tung, từ căn phòng 896 Thiên Sơn Vân Đỉnh đột nhiên vang lên một tiếng hét của phụ nữ.

Có người nghe thấy tiếng động, đi đến đó, thấy cửa phòng đang mở, liền hỏi: “Xin chào, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Người phụ nữ dọn dẹp vệ sinh mặt trắng bệch hét lên: “Có người chết rồi! Chết người rồi!”

Vừa hét, bà ấy vừa lảo đảo chạy ra khỏi căn phòng 896, vừa chạy ra hành lang, bà ấy loạng choạng ngã xuống thảm. Có người đi đường định đỡ bà ấy đứng dậy, chỉ thấy bà ấy run rẩy khắp người: “Đây là người thứ ba rồi, người thứ ba rồi!”

Những người đi đường cũng rất hoảng sợ, không ai dám đến gần, một đám người đứng chắn cả hành lang.

Dương Mục vốn đang ở cùng tầng lầu, từ lúc nghe thấy tiếng hét cho đến khi đưa người đến hiện trường chỉ mất chưa đầy hai phút, vì vậy hiện trường vụ án cũng đã được phong tỏa ngay lập tức.

“Mọi người đừng hoảng loạn!” Dương Mục lớn tiếng hét lên: “Mọi người về phòng mình khóa cửa lại, đừng đứng ở hành lang xem nữa!”

Trán Dương Mục lấm tấm mồ hôi: “Về đi, trong phòng mới là nơi an toàn nhất!”

Khi đám đông giải tán, Dương Mục đeo găng tay và bọc giày vào, bước vào căn phòng 896.

Cứ đi thẳng vào, khi nhìn thấy thi thể, não ông đột nhiên ngừng hoạt động, tất cả suy nghĩ cũng đứt quãng trong thoáng chốc.

Trong bồn tắm của căn phòng 896, một người đàn ông đang nằm đó, tr*n tr**ng, trên mặt nở nụ cười.

Vì vụ án thứ ba xảy ra, dân chúng hoảng loạn tột độ, cảnh sát càng tăng cường phong tỏa toàn bộ khách sạn, thậm chí còn điều động thêm cảnh sát từ các đồn cảnh sát lân cận đến để hỗ trợ duy trì ổn định an ninh.

Cố Nguyên đứng trước cửa sổ từ sàn đến trần, nhìn ánh đèn cảnh sát nhấp nháy ở dưới lầu, nói một cách bình thản: “Hiệu suất làm việc của các anh rất thấp, đã một giờ rồi mà pháp y vẫn chưa đến hiện trường.”

Dương Mục giải thích: “Khu Vân Đỉnh của chúng tôi nhỏ, bình thường không có vụ án mạng nào xảy ra, trước đây cấp trên có cử một nữ pháp y đến, nhưng hai tháng trước cô ấy về nhà nghỉ thai sản rồi.”

Cố Nguyên: “Vậy còn pháp y thay thế?”

“Pháp y thay thế trước đây được điều từ huyện Tĩnh đến, sau khi vụ án lần trước kết thúc thì cậu ấy đã trở về rồi, bây giờ đến đây cần một chút thời gian.”

Nói đến đây, Cố Nguyên nhân tiện nhắc thêm một câu: “Tôi phát hiện chữ viết trong hai bản báo cáo khám nghiệm tử thi không giống nhau.”

“Ồ, đó là do học sinh của pháp y viết hộ.” Dương Mục đáp.

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Cố Nguyên: “Vậy vụ án đầu tiên là do học sinh xử lý à?”

“Đúng là như vậy, nhưng học sinh này là nghiên cứu sinh của một trường đại học danh tiếng.” Dương Mục nói.

Cố Nguyên không nói nữa, chỉ nhìn Dương Mục, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Dương Mục cũng tỏ vẻ khó xử: “Lúc đó vụ án đến gấp, chỉ có thể để thực tập sinh thay thế, nhưng báo cáo khám nghiệm tử thi đã được pháp y xem qua và ký tên rồi.”

Cố Nguyên không muốn nói thêm, bình thản lấy ra giấy tờ tùy thân của mình ra: “Tôi xin khám nghiệm tử thi.”

Dương Mục nhìn giấy tờ của đối phương, khá kinh ngạc: “Cậu không phải trợ lý của thầy Mặc sao? Sao lại là pháp y?”

Cố Nguyên: “Pháp y thì không thể làm trợ lý à?”

Dương Mục liếc nhìn Mặc Lâm đang ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân và cầm tách cà phê, chỉ thấy đối phương thong thả nhấp một ngụm cà phê, dường như còn cong khóe miệng cười.

Dương Mục lập tức hiểu ý, nói với một cảnh sát bên cạnh: “Tiểu Trương, mau đi lấy hộp khám nghiệm cho pháp y Cố.”

“Đã xác nhận danh tính nạn nhân chưa?” Cố Nguyên đeo găng tay vào, bước qua dải băng cảnh giới, tiến vào hiện trường.

“Đã xác nhận, nạn nhân tên là Lê Sơ Minh, 35 tuổi, người thành phố Đại Cáp.”

Khi Cố Nguyên nhìn thấy nạn nhân, biểu cảm trên mặt của cậu đột nhiên đông cứng lại, não bộ của cậu bắt đầu hoạt động với tốc độ cao.

Sao lại là hắn?

Cố Nguyên nhíu mày, nhìn Đại Lê đang nằm trong bồn tắm.

Đồng thời, người quản lý nhận được tin nhắn từ bộ đàm: “Đã tìm thấy người đi cùng với nạn nhân.”

Cố Nguyên bỏ qua những tiếng động xung quanh, từng bước đi về phía bồn tắm, đến gần thi thể đã trở nên lạnh lẽo.

Cậu tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể của Đại Lê.

Da thi thể tái nhợt, trên bề mặt da có những đốm màu đỏ tươi, khuôn mặt, tai, cổ tay và các bộ phận khác lộ ra khỏi mặt nước có màu tím đỏ, kèm theo sưng nhẹ.

Cố Nguyên sững sờ một lúc, trong đầu cậu nhanh chóng lóe lên một nguyên nhân tử vong – chết cóng.

Cố Nguyên: “Bề mặt cơ thể nạn nhân không có vết thương rõ ràng, có những đốm đỏ tươi không liên quan đến tử ban, túi d**ng v*t co lại rõ rệt, phán đoán sơ bộ, nguyên nhân tử vong là chết cóng.”

Nghe đến đây, Dương Mục thở phào nhẹ nhõm, ban đầu, khi nhìn thấy một lớp băng mỏng nổi trên mặt nước, ông đã từng đoán có thể là chết cóng, nhận được sự xác nhận của pháp y Cố, ông tin rằng vụ án này khả năng cao sẽ không quá phức tạp.

Nhưng trong lòng ông vẫn còn một màn sương mù, có lẽ vì ông thấy khóe miệng nạn nhân đang mỉm cười.

Trạng thái tử vong khác nhau, nhưng đều mang nụ cười kỳ lạ, điều này khiến một người luôn tin vào khoa học như ông cũng phải rùng mình.

“Làm sao cậu phán đoán cậu ta chết cóng?” Dương Mục hỏi.

“Máu ở đầu tứ chi của nạn nhân có màu đỏ sẫm, trên cơ thể có những đốm đỏ tươi không liên quan đến tử ban, phù hợp với đặc điểm da của người chết cóng.”

“Tại sao cậu ta lại cười?” Dương Mục lại hỏi.

Cố Nguyên: “Trước khi chết cóng, trung tâm điều tiết nhiệt độ ở não bộ xảy ra bất thường, gây ra ảo giác nóng, khiến cơ thể con người cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái một cách sai lầm. Vì vậy, trước khi chết sẽ xuất hiện vẻ mặt mỉm cười… Đây là cảm giác cuối cùng trước khi chết.”

Nghe Cố Nguyên nói vậy, Dương Mục đột nhiên liên tưởng đến câu chuyện [Cô bé bán diêm] mà ông kể cho con gái mình nghe vài ngày trước, sự ấm áp mà cô bé cảm nhận được cuối cùng hẳn chính là ảo giác này.

Nhưng trước khi chết cóng mà vẫn có thể cảm nhận lại được sự ấm áp, dường như cũng là một sự an ủi.

“Tôi cần khám nghiệm tử thi sâu hơn để tìm đốm Wiszniewski*”, mới có thể xác định rõ nguyên nhân tử vong.” Cố Nguyên đột nhiên nói.

(*Đốm Wischnewsky (WS) là những tổn thương màu đen ở niêm mạc dạ dày, thường liên quan đến tử vong do h* th*n nhiệt. Nguồn: https://pmc.ncbi.nlm.nih.gov/articles/PMC8955028/ )

“Đốm Wis.. gì cơ?” Dương Mục không nghe rõ đối phương nói gì, nhưng biết đó hẳn là một thuật ngữ trong pháp y học.

Mười phút sau, thi thể được vận chuyển đến nhà tang lễ, căn phòng 896 cũng bị phong tỏa, sự hoảng loạn của đám đông vẫn tiếp tục leo thang.

Có người suy đoán, hung thủ đang lẩn trốn trong khách sạn.

Trong lúc nhất thời, sự hoảng loạn của mọi người thậm chí còn vượt qua cả đêm qua.

Trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, để đảm bảo an toàn cho mọi người ở mức tối đa, cảnh sát buộc phải lục soát từng phòng một.

Và cuộc lục soát này đã đến phòng của Mạc Phi.

Bản thân Mạc Phi vẫn đang sưởi ấm trong phòng của Cố Nguyên, đột nhiên, anh ta được nhân viên lễ tân thông báo, cần phải đến sở cảnh sát một chuyến.

Anh ta đang buồn bực, vừa ra khỏi phòng, đã thấy Mặc Lâm đâm đầu đi đến, khóe môi nhếch lên nở nụ cười: “Tôi chẳng nói gì cả đâu.”

Mạc Phi có chút cuống: “Anh phải vớt tôi ra ngoài, tôi thực sự không phải hung thủ!”

“Khi ăn khoai tây chiên ở hiện trường vụ án, anh có nghĩ mình sẽ bị bắt không?” Mặc Lâm nhìn Mạc Phi đầy hứng thú: “Còn tháo cả găng tay ra để ăn khoai tây chiên, đúng là sành điệu.”

“Tôi có một tật xấu, cứ suy nghĩ là lại muốn ăn gì đó.” Mạc Phi bị hai cảnh sát áp giải đi về phía trước, nói một cách miễn cưỡng: “Đại ca, anh phải giúp tôi thật đấy.”

Khi hai người lướt qua nhau, Mạc Phi đột nhiên nói nhỏ: “Tôi là người của Lão Chung.”

Mặc Lâm dừng bước, anh biết Mạc Phi không đơn giản, không ngờ lại là người của Lão Chung.

“Ông ấy cử anh đến?” rõ ràng Mặc Lâm đã nảy sinh nghi ngờ về năng lực của đối phương.

Mạc Phi nhún vai: “Không tin thì anh cứ gọi điện hỏi Lão Chung ngay bây giờ đi.”

Hết chương 62

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.