Chương 72 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Dương Mục nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường một cách thẫn thờ, dường như ông đã nghĩ ra điều gì đó, lấy chìa khóa phòng lưu trữ, lòng nặng trĩu đi tìm thứ gì đó. Một cuốn album ảnh cũ kỹ được ông lấy ra khỏi kệ sách, bên trong ghi lại những khoảnh khắc quý giá của 21 năm trước, nhiều năm trôi qua không ai động đến, phần nhựa ở các góc đã ố vàng. Lòng bàn tay ông lấm tấm mồ hôi, dường như rất nôn nóng muốn xác nhận điều gì đó. Cho đến khi ông lật đến một bức ảnh chụp chung của hai người, ông mới dừng lại. Đây là bức ảnh chụp chung 21 năm trước, ông và người thầy Chu Ích Dân chụp trước cửa sở cảnh sát, lúc đó Chu Ích Dân khoác vai ông, nụ cười rạng rỡ, giống như ánh nắng ấm áp của mùa đông. Số hiệu cảnh sát trên ngực đối phương vẫn còn rõ ràng, chính là [819201]. Ông ngồi phịch xuống đất, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Cho đến khi một cảnh sát tuần tra đi ngang qua phòng lưu trữ, ông mới bừng tỉnh, lấy bức ảnh ra, nhét vào túi áo. Sau đó, ông quay lại văn phòng, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cuối cùng, ông gọi điện thoại cho vợ. “Sao vậy Lão Dương? Muộn rồi, vẫn còn phải tăng ca à?” Hình như vợ ông vừa mới ngủ dậy, giọng nói mềm mại. “Không có gì, có chuyện muốn nói với em.” Chu Nghệ San ngồi dậy từ đầu giường: “Lão Dương, có chuyện gì sao?” “Không có gì đâu, mấy ngày này không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-2/2921528/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.