Chương 105
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Trần Nham và người phụ nữ sang trọng đó một trước một sau bước vào khách sạn, trước khi vào thang máy, hắn quay đầu nhìn ra cửa chính của khách sạn.
Chiếc xe hơi màu đen đó trông rất quen thuộc, trước đó vẫn đỗ dưới nhà hắn, khi ở nhà, hắn đã liếc thấy qua khe hở của rèm cửa.
Có người đang theo dõi hắn.
Ngoài cảnh sát ra, chắc chẳng còn ai khác.
Đang nghĩ ngợi, cổ của hắn bị xiết chặt lại, cà vạt bị ai đó kéo.
Nói chính xác hơn, cà vạt của hắn bị bàn tay với bộ móng sơn màu đỏ tươi của người phụ nữ kéo lại.
Hắn buộc phải bước vào thang máy.
Người phụ nữ dùng lực khá mạnh, hắn lảo đảo một cái, suýt va phải cơ thể nặng gần hai trăm cân của đối phương.
Người phụ nữ ôm chặt cà vạt hắn, hắn giả vờ cẩn thận lùi lại, nhường không gian cho đối phương. Khi người phụ nữ rút tay về, hắn lại chuyển sang thế tấn công, lấy khăn tay từ trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau vết son môi trên môi của người phụ nữ.
“Lau môi em làm gì?” Người phụ nữ khó hiểu hỏi Trần Nham.
“Lau rồi mới dễ hôn.”
Hắn vừa nói xong câu đó, người phụ nữ lập tức đỏ mặt.
Hắn không thích người phụ nữ này, cho dù đối phương có xấu đến đâu, hắn vẫn có thể giữ tâm thái bình thản mà đối mặt, thậm chí còn chọc cho đối phương tưởng bở vào những lúc thích hợp.
Người phụ nữ nắm chặt cổ tay của hắn, “Dùng miệng của anh mà lau.”
Khi người phụ nữ nói những lời này, trong mắt là h*m m**n tr*n tr**.
Phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, Trần Nham cảm thấy người phụ nữ trước mặt như cả sói lẫn hổ.
Bà ta hoàn toàn khác với Diệp Thanh, Diệp Thanh là một người phụ nữ kín đáo, dù đã thẳng thắn với hắn, cũng không muốn chủ động một chút nào.
So ra, hắn vẫn thích Diệp Thanh hơn.
Nghĩ đến đây, Trần Nham thất thần.
“Đang nghĩ gì vậy?” Người phụ nữ có vẻ hơi mất hứng.
Hắn hoàn hồn, khẽ chạm vào môi người phụ nữ.
Cửa thang máy đã mở, người phụ nữ đẩy hắn ra và bước ra ngoài.
Trần Nham đi theo người phụ nữ về phía hành lang bên phải.
Trên hành lang trải một lớp thảm dày, đi trên đó gần như không có tiếng động, tiếng chân nặng nề của người phụ nữ lại kéo lê trên thảm, phát ra âm thanh khó nghe.
Hắn nhìn bóng lưng người phụ nữ, nghĩ đến đống hàng hiệu giả trên người bà ta, nghĩ đến hơi thở hôi hám từ miệng của bà ta khi nói chuyện, nghĩ đến mái tóc mềm xèo, thưa thớt, bóng nhẫy của bà ta…
Hành lang không dài lắm, nhưng Trần Nham lại cảm thấy đã đi rất lâu.
Với tiếng “tách” giòn tan, cánh cửa mở ra.
Người phụ nữ bước vào, để cửa cho hắn.
Trần Nham bước tới, đặt tay lên tay nắm cửa, hắn lại quay đầu nhìn lại.
Cuối hành lang yên tĩnh như một khu vực không người.
Trái tim hắn như đang lặng lẽ thở dài.
Hắn đóng cửa lại, cài chốt cửa.
Khi quay người lại, thấy người phụ nữ đã cởi áo khoác, để lộ hai cánh tay trắng nõn, đống mỡ thừa dồn lại trên khuỷu tay, trông như hai củ cải trắng lớn.
Bà ta vẫy tay về phía hắn, “Evan, anh ngẩn người cái gì?”
Nói xong, người phụ nữ nằm xuống giường, chiếc giường mềm mại ngay lập tức lún xuống.
Trần Nham bước tới, cúi xuống giúp đối phương cởi giày cao gót, cách một lớp tất chân, hắn xoa bóp các huyệt đạo trên chân.
Hắn chợt nhớ lại lúc mình vừa ra tù, lúc đó không biết làm gì, ông chủ nào biết hắn có tiền án cũng không dám dùng, hắn đâm đầu vào đâu cũng gặp khó khăn, cuối cùng lại tìm được chỗ đứng trong hộp đêm.
Vì vẻ ngoài ưa nhìn, hắn thường xuyên bị sờ mó, có cả nam lẫn nữ, dần dần hắn cũng tập thành thói quen, vì tất cả mọi người ai cũng như thế.
Hắn không có bằng cấp, không có năng lực, càng không có thế lực, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để sống phè phỡn trong hộp đêm, nhưng tuổi đã cao, không còn hứng thú chơi bời nữa, nên muốn học một nghề.
Dựa vào ưu thế duy nhất, hắn bước chân vào ngành làm tóc, đã làm được hai năm.
Hắn không ngờ đến, mình đã hoàn lương rồi, mà vẫn có người muốn bao nuôi mình.
Diệp Thanh không phải người phụ nữ đầu tiên muốn bao nuôi hắn, hắn cũng đã từng được một nữ khách hàng ở tiệm làm tóc bao nuôi một thời gian.
Thời gian đó, tiền đến nhanh mà đi cũng nhanh, hắn làm cho quý bà giàu có vui vẻ, bà ta sẽ cho hắn tiền tiêu, thậm chí cả xe hơi sang trọng để lái.
Nhưng bà ta rất nhanh liền chán, hắn cũng biết ý mà cuốn gói rời đi.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ thật lòng với phụ nữ, tất cả các mối quan hệ đều là trao đổi nhu cầu.
Hắn xoa bóp xong chân trái lại chuyển sang chân phải, nhưng người phụ nữ đã không thể nhịn được nữa, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Hắn đặt chân đối phương xuống, đi đến đầu giường ngồi.
Vừa ngồi xuống, người phụ nữ đã ôm lấy hắn từ phía sau.
Khi cơ thể đối phương áp vào lưng hắn, giống như một khối cao su đang đè lên, hắn rất không thích.
“Evan, bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi.” Người phụ nữ dụi mặt vào lưng hắn, “Anh không muốn làm gì sao?”
Hắn quay đầu, nở nụ cười, “Em muốn làm gì?”
Người phụ nữ hưng phấn khích nói: “Em đã chuẩn bị quà cho anh, ở trên ghế sofa, anh đi lấy đi.”
Trần Nham nhìn theo hướng người phụ nữ chỉ, thấy một chiếc túi xách màu đỏ trên chiếc ghế sofa sẫm màu.
Hắn đại khái có thể đoán được bên trong là gì.
Hắn mở ra nhìn thoáng một cái, vì đã đoán được rồi nên không có chút cảm giác bất ngờ nào, nhưng vẫn giả vờ hưng phấn mở chiếc túi xách ra.
Những người phụ nữ này, lúc nào cũng thích cosplay, làm không biết mệt.
Hắn lấy ra một chiếc roi da từ trong túi xách, giơ lên trước mặt người phụ nữ, “Hóa ra em thích cái này.”
Hắn nhìn người phụ nữ trên giường, chợt cảm thấy người nằm trên giường không phải là người, mà là một con súc vật.
Người phụ nữ cười ngượng ngùng, “Hôm nay anh cứ coi em là nô lệ của anh, muốn làm gì cũng được!”
“Làm gì cũng được sao?”
Trần Nham nới lỏng cà vạt, đi đến mép giường, nhìn người trên giường.
Hắn giật mạnh cà vạt của mình ra, trói chặt hai tay đối phương vào thành giường.
Người phụ nữ giả vờ giãy giụa hai cái.
Bà ta nhập vai rất tốt, rõ ràng rất tận hưởng, nhưng lại cố tình tỏ ra giãy giụa chống cự.
Trần Nham một tay cầm roi da, tay kia cầm một miếng bịt mắt, nhìn xuống người phụ nữ, cuối cùng, hắn bịt mắt bà ta lại.
Sau khi bịt mắt, đối phương hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Đột nhiên, hắn vung tay, chiếc roi quất vào người đối phương, tiếng r*n r* của người phụ nữ vang lên.
Trần Nham nghe thấy mà thấy phiền, quất thêm vài roi nữa, hắn đi đến quầy bar, rót một ly rượu cho mình, ngửa cổ uống cạn.
Nồng độ cồn cao khiến cảm xúc của hắn dịu đi một chút.
Hắn uống thêm vài ngụm nữa, rồi đặt mạnh chiếc ly xuống quầy bar.
Người trên giường bắt đầu tên hắn, hắn chậm rãi hoàn hồn.
Hắn dùng còng tay còng cả hai chân đối phương lại.
Sau đó, hắn nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm.
Khi chiếc roi hạ xuống, người trên giường bắt đầu r*n r* và uốn éo, sau đó tiếng roi hạ xuống ngày càng lớn, cơ thể người phụ nữ run lên.
Viên bi nhựa trong miệng khiến người phụ nữ không nói được gì, nước bọt chảy ra ngoài ròng ròng, như thể đang khóc lóc trong đau đớn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cho đến khi trên da thịt đối phương xuất hiện những vết đỏ chói, hắn mới dừng lại.
Hắn ném chiếc roi da xuống thảm, cơ thể trượt dọc theo chân giường xuống.
“Thích không?” Trần Nham hỏi.
Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ là sững sờ, rồi chậm rãi gật đầu.
Trần Nham lấy tay đỡ trán cười một hồi, nụ cười có chút khó coi.
Sau đó hắn đứng dậy, nhỏ sáp nến đã tan chảy lên người đối phương, vừa nhỏ một giọt, hắn vừa nói: “Năm 15 tuổi, tôi đã đâm trọng thương một người, người đó thường xuyên dẫn đầu bắt nạt tôi.
Lúc đó, tôi trông rất yếu đuối, nên hắn nghĩ tôi sẽ không phản kháng, dù có phản kháng cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhưng hắn đã sai, tôi không phải là người dễ bắt nạt, hắn đã phải trả giá.”
Nhìn người đang uốn éo trên giường, Trần Nham cảm thấy rất ghê tởm.
Khi hắn đang nói chuyện nghiêm túc, đối phương lại chỉ coi đó là lời trêu ghẹo.
Cũng phải, căn bản không ai quan tâm hắn đang nghĩ gì, những gì họ muốn chỉ là kh*** c*m mà thôi.
Trần Nham đặt cây nến đã cháy hết lên đầu giường, rồi tháo tóc giả của mình ra.
Sau khi tháo tóc giả, trông hắn lập tức già đi hơn mười tuổi.
Gen hói đầu di truyền của gia đình cộng thêm thường xuyên mất ngủ, khiến hắn còn trẻ mà đã trở thành Địa Trung Hải.
Hắn không hề né tránh, trực tiếp vươn tay tháo miếng bịt mắt của người phụ nữ ra.
Khoảnh khắc người phụ nữ nhìn thấy hắn, rõ ràng đã ngây ngẩn cả người.
“Ưm — ưm ưm ưm —”
Miệng của người phụ nữ bị bịt lại, không thể nói được bất cứ lời nào.
Khuôn mặt người phụ nữ lập tức trở nên khó coi, kinh ngạc nhìn hắn.
Trần Nham thì không chút hoang mang ngồi về đầu giường, “Như thế này không phải k*ch th*ch hơn sao?!”
Nói xong, hắn cười một cách không hề che giấu.
Những phần tiếp theo, người phụ nữ chống cự hơn bao giờ hết, nhưng Trần Nham không dừng lại, hắn tận hưởng cảm giác đối phương dùng hết sức chống cự mình.
Càng chống cự, hắn càng chơi vui vẻ.
Hắn đã từng bị hành hạ như thế này, hắn nhẫn nhịn, đau khổ, chịu đựng…
Cho đến một ngày, hắn phản kháng lại, đột nhiên cảm nhận được kh*** c*m khi hành hạ người khác!
kh*** c*m này che lấp sự ghê tởm trong lòng hắn, thậm chí càng ghê tởm, càng có thể đạt được kh*** c*m!
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi tiếng r*n r* của người phụ nữ trở thành tiếng rên khản đặc, hắn mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, hắn nhìn người phụ nữ vô cùng thảm hại, tặc lưỡi: “Không phải em muốn chơi sao?”
Người phụ nữ dường như đã chìm đắm trong nỗi buồn của mình, nước mắt không ngừng rơi.
“Muốn trả thù tôi không?”
Người phụ nữ lắc đầu, tiếp tục khóc.
“Cũng phải, dù sao đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, chồng của em mà biết cũng chẳng có lợi gì cho em.”
Hắn đang đe dọa đối phương.
Sau đó hắn bắt đầu mặc quần áo, mỗi một món đều mặc rất cẩn thận, những ngón tay thon dài nhanh chóng thắt cà vạt.
Bộ đồ này rất hợp với vóc dáng của hắn, nhưng lại rất kỳ quặc với kiểu tóc của hắn.
Người phụ nữ vẫn không thể chấp nhận một Evan như thế này, bi thương lớn hơn cả chết tâm.
Trần Nham nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, bàn tay đang thắt cà vạt buông xuống.
“Sao nào? Cảm thấy ghê tởm sao?”
Hắn chậm rãi đi về phía đối phương.
Cơ thể người phụ nữ cứ lùi dần về phía sau, lùi cho đến khi chạm vào đầu giường, không dám ngước mắt nhìn hắn.
Trần Nham vươn tay nâng cằm đối phương lên, bắt bà ta phải nhìn mình.
Ánh mắt người phụ nữ rất né tránh, như thể mỗi lần nhìn thấy quả đầu Địa Trung Hải, lại thêm một lần tuyệt vọng.
“Yên tâm, tôi không giết em đâu.”
Sau khi hắn nói câu này xong, vai người phụ nữ ngay lập tức ngừng run rẩy, như thể hơi thở cũng ngừng lại.
Hắn buông cằm đối phương ra, rồi cười một cách đầy ẩn ý.
**
Vào lúc 1 giờ sáng, một m*nh tr*n Nham bước ra khỏi khách sạn, vẫn mặc bộ đồ lúc trước.
Lý Mông buông điện thoại xuống, đi theo phía sau.
Ở phía bên kia, sau khi nhân viên khách sạn gõ cửa không có phản hồi, bọn họ dùng ánh mắt hỏi cảnh sát bên cạnh, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, họ dùng thẻ phòng mở cửa căn phòng ra.
Khoảnh khắc cửa mở, một mùi rượu nồng nặc bay ra, trên thảm có tóc dài rơi rụng.
Sau khi cảnh sát ùa vào, họ phát hiện một người phụ nữ quấn chặt chăn không chịu lộ mặt ở cuối giường.
Nữ cảnh sát lật chăn ra, thấy một cái đầu trọc lốc sáng bóng.
Hết chương 105
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.