Chương 123 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan “Không phải đã nói là tuyết tan sẽ đến tìm anh sao?” Một bàn tay lớn vươn ra, sờ lên cổ áo Cố Nguyên, rồi lướt trên cổ cậu, thoáng siết lại, áp sát hơn vào cơ thể đang nóng bỏng kia. “Em thật sự nghĩ là anh sẽ chết dễ dàng như vậy sao?” Giọng nói trầm khàn của anh ấy hòa cùng tiếng rung động của lồng ngực, anh ấy khẽ cười, rồi đột nhiên dùng sức, đè Cố Nguyên xuống dưới. Hơi thở trầm thấp của anh phả tới, “Em không cần căng thẳng, càng không cần phải khóc vì anh.” Dường như anh ấy biết cậu đang khóc, “Đêm nay đừng nghĩ gì cả…” Cố Nguyên như rơi xuống biển sâu, nước ngăn cách âm thanh, cậu nghe không rõ, cậu rất muốn quay người lại, nhưng cơ thể lại như bị giam cầm. Ý thức của cậu lúc tỉnh lúc mơ mơ hồ hồ, giống như đang nằm mơ, nhưng lại có thể nhìn thấy đồ vật trong phòng. Cậu cảm thấy Mặc Lâm đã trở về, nhưng lại không thể nhìn rõ mặt anh ấy. Cảm giác từ đôi bàn tay kia chạm vào da thịt thật đến vậy, nhưng cậu lại không thể nắm lấy. Cuối cùng, cậu thực sự không nghĩ gì nữa, chìm vào giấc ngủ sâu trong lời an ủi của giọng nói ấy. ** Khi Cố Nguyên mở mắt ra một lần nữa thì trời đã sáng, cậu giống như bị cơn ác mộng kéo lại, dù đã ngủ hơn mười tiếng đồng hồ, vẫn thấy mệt mỏi. Những hình ảnh chập chờn của đêm qua ùa vào đầu, giống như một liều thuốc k*ch th*ch, cậu giật mình ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-2/2921579/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.