Hề Ngọc Nhữ không ngờ mình sẽ gặp lại Lê Phụng.
Anh theo học ngành Kỹ thuật Di truyền Sinh học tại Đại học Liên bang Thủ Châu, một ngành học đặc biệt, tuyển sinh theo diện đặc cách, mỗi khóa chỉ có một lớp hơn mười người, vậy nên quan hệ giữa các khóa rất thân thiết, đều xưng hô là sư huynh đệ đồng môn. Kỳ thật anh cũng không thích ngành học này, anh thích tiền, nhưng cái giá để được miễn toàn bộ học phí là phải theo học một ngành mình không thích. Từ nhỏ anh đã hiểu quy luật có được có mất, anh cũng chấp nhận việc này.
Năm đầu tiên, chuyên ngành Kỹ thuật Di truyền Sinh học không học ở châu A mà tham gia vào một chương trình thực nghiệm. Phải đến học kỳ một năm 2, anh mới được chuyển về khuôn viên trường ở châu A. Ngày đầu tiên trở về, sư huynh tổ chức tiệc đón gió tẩy trần, dẫn bọn họ đến một nhà hàng nổi tiếng gần trường, nơi rất được sinh viên ưa thích. Ăn uống xong, cả bọn hứng thú rủ nhau đi karaoke.
Có lẽ là sợ “cụ” Hề Ngọc Nhữ tuân theo lịch làm việc và nghỉ ngơi lâm trận bỏ chạy, cả đám vây quanh xô đẩy anh đi cùng. Hề Ngọc Nhữ cảm thấy buồn cười. Anh cũng không phải loại người không hòa đồng, tuy rằng từ lúc lên đại học đã có nếp sinh hoạt lành mạnh hơn, nhưng như thế cũng không có nghĩa anh sẽ phá hỏng hứng thú của mọi người chỉ vì thói quen của bản thân.
Vừa đến quán karaoke, sư huynh nói thành viên của Liên minh Phi Quang cũng vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760859/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.