Tha thứ?
Tha thứ chuyện gì, Lê Phụng không nói, Hề Ngọc Nhữ cũng không đoán ra được. Xa nhau hơn một năm, có lẽ anh đã mất khả năng lý giải hàm ý trong lời nói theo hệ thống logic đặc biệt của Lê Phụng. Điều duy nhất mà Hề Ngọc Nhữ có thể chắc chắn là —— anh và Lê Phụng đã gặp lại nhau ở Đại học Liên bang Thủ Châu, và một lần nữa có qua lại với nhau.
Nhưng nói quan hệ hai người khôi phục lại như cũ thì không hẳn. Thông tin liên lạc được thêm vào dường như bị phủ bụi, dần dần bị những tin nhắn khác đẩy xuống cuối danh sách trò chuyện, nhưng Hề Ngọc Nhữ không nỡ xoá đi, chỉ có thể để nó nằm yên ở đó.
Dù trong khung chat chưa từng xuất hiện đoạn nói chuyện nào, nhưng Hề Ngọc Nhữ đã vô số lần chạm mặt Lê Phụng ở khắp nơi trong trường. Hiển nhiên, Lê Phụng luôn là cái người được vây quanh, bên cạnh hắn luôn có nhiều người đến mức đếm không xuể. Như thế này cũng không khác hồi trung học là bao, điểm khác biệt duy nhất là hiện tại, Lê Phụng đã có thể thành thạo ứng phó với đám đông, không còn trầm mặc chống đỡ nữa.
Có lẽ lần nào gặp Lê Phụng, tầm mắt của anh luôn nhìn về phía hắn thật lâu, vậy nên sư huynh Lam An Bình đã để ý đến.
“Cậu và đại thiếu gia họ Lê quen nhau à?” Lam An Bình một miệng thức ăn, lúc nói chuyện hai má phồng lên.
Lam An Bình là omega, vóc dáng nhỏ nhắn, thấp hơi Hề Ngọc Nhữ gần một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760860/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.