Hậu quả của việc “một ngày làm thầy” là, khi củi khô bén lửa, hết thảy đều phải nhờ anh dốc lòng dạy dỗ. Lê Phụng hiếm có một lần làm học trò ngoan ngoãn hiếu học, mỗi bước đều dò hỏi cẩn thận, nếu không nhận được câu trả lời, hắn sẽ không tiếp tục.
“Hề Ngọc Nhữ, như thế này sao?”
“Hề Ngọc Nhữ, anh muốn phương thức nào?”
“Hề Ngọc Nhữ, cảm thấy thế nào? Muốn mạnh hơn hay nhẹ hơn?”
“Hề Ngọc Nhữ, ở đây đúng không?”
“Hề Ngọc Nhữ, anh phải lên tiếng, bằng không em không biết anh cảm thấy thế nào, đến lúc đó anh lại trách em.”
“Hề Ngọc Nhữ, không thể ở đó sao? Tại sao vậy?”
“Hề Ngọc Nhữ, em muốn đánh dấu anh.”
……
Lúc kinh khủng nhất, Hề Ngọc Nhữ nghe thấy tên mình cũng cảm giác như đang chìm trong ác mộng.
……
Đến lúc mọi chuyện đi vào quỹ đạo, Lê Phụng đột nhiên dừng lại.
“Hề Ngọc Nhữ, anh thích tuyết đúng không?” Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai anh hỏi nhỏ, hơi thở ấm áp phả vào lớp da mỏng sau tai, “Chúng ta lập tức đi ngắm tuyết.”
Cơ thể Hề Ngọc Nhữ run nhẹ, hơi co rút, cảm nhận được dị vật rõ ràng khiến anh có chút choáng váng. Nhưng Lê Phụng rất khỏe, dù Hề Ngọc Nhữ không hoàn toàn phối hợp, hắn cũng thành công đưa anh đến bên cửa cổ lớn.
Anh khiễng chân dựa vào cửa sổ, thân thể dán vào lớp kính mà không có bất kỳ sự ngăn trở nào. Cái lạnh của trận tuyết đầu mùa chậm rãi thấm vào, từ một điểm tiếp xúc dần dần lan khắp toàn thân, khiến cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760876/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.