Sách khi cần dùng mới biết thiếu, nhà quá cao cỏ cũng thật nhiều.
Hề Ngọc Nhữ không muốn bản thân mình trông như một tên chưa trải sự đời, nhưng đúng là trong suốt hai mươi mốt năm sống trên đời, anh chỉ mới nghe đến “nhà hàng trên tầng thượng” trên ti vi. Lúc này được tận mắt chứng kiến, anh mới phát hiện nó còn tráng lệ hơn trong trí tưởng tượng của mình. Ánh hoàng hôn vẩy lên tòa cao ốc, khiến nó phản chiếu sắc vàng rực rỡ. Vài chiếc thang máy lộ thiên không ngừng lên xuống, qua lớp kính có thể lờ mờ thấy được những khóm hoa đua nở bên trong.
Đến lúc này, Hề Ngọc Nhữ mới sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa châu A và châu D. Cuộc sống quá vãng tựa hồ bị cắt đứt ngay tại khoảnh khắc này. Sau khi xuống xe, người phục vụ thay họ đưa xe đi, hai người bước về phía tòa nhà. Nhưng đến gần cửa, bước chân Hề Ngọc Nhữ hơi khựng lại.
“Tôi ăn mặc thế này… có phải không hợp với nguyên tắc ở đây?” Anh cho rằng người vào đây thì nên ăn mặc trang trọng, chứ không phải áo khoác cùng áo hoodie giá chưa đến trăm tệ, “Có phải không được lịch sự cho lắm?”
“Không cần, không sao.” Lê Phụng nắm tay Hề Ngọc Nhữ, dắt anh vào thang máy ngắm cảnh, lên tầng cao nhất.
Trong thang máy có mùi thơm nồng đậm, kết hợp giữa hoa dạ hương và oải hương, thoang thoảng cả mùi thanh mát của cam quýt. Trên tầng thượng, mỗi gian phòng riêng đều là một nhà kính trồng hoa, có hàng rào gỗ, mái trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760877/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.