🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sách khi cần dùng mới biết thiếu, nhà quá cao cỏ cũng thật nhiều.

Hề Ngọc Nhữ không muốn bản thân mình trông như một tên chưa trải sự đời, nhưng đúng là trong suốt hai mươi mốt năm sống trên đời, anh chỉ mới nghe đến “nhà hàng trên tầng thượng” trên ti vi. Lúc này được tận mắt chứng kiến, anh mới phát hiện nó còn tráng lệ hơn trong trí tưởng tượng của mình. Ánh hoàng hôn vẩy lên tòa cao ốc, khiến nó phản chiếu sắc vàng rực rỡ. Vài chiếc thang máy lộ thiên không ngừng lên xuống, qua lớp kính có thể lờ mờ thấy được những khóm hoa đua nở bên trong.

Đến lúc này, Hề Ngọc Nhữ mới sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa châu A và châu D. Cuộc sống quá vãng tựa hồ bị cắt đứt ngay tại khoảnh khắc này. Sau khi xuống xe, người phục vụ thay họ đưa xe đi, hai người bước về phía tòa nhà. Nhưng đến gần cửa, bước chân Hề Ngọc Nhữ hơi khựng lại.

“Tôi ăn mặc thế này… có phải không hợp với nguyên tắc ở đây?” Anh cho rằng người vào đây thì nên ăn mặc trang trọng, chứ không phải áo khoác cùng áo hoodie giá chưa đến trăm tệ, “Có phải không được lịch sự cho lắm?”

“Không cần, không sao.” Lê Phụng nắm tay Hề Ngọc Nhữ, dắt anh vào thang máy ngắm cảnh, lên tầng cao nhất.

Trong thang máy có mùi thơm nồng đậm, kết hợp giữa hoa dạ hương và oải hương, thoang thoảng cả mùi thanh mát của cam quýt. Trên tầng thượng, mỗi gian phòng riêng đều là một nhà kính trồng hoa, có hàng rào gỗ, mái trong suốt, hương thơm dìu dịu. Vừa bước vào, không gian bên trong như một cõi thần tiên hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Hề Ngọc Nhữ ngồi xuống bàn dài, nhìn nhân viên phục vụ dọn thức ăn cùng dao nĩa, nhất thời tay chân không biết để vào đâu. Lê Phụng ngồi trước mặt anh, khoảng cách không đến một mét. Hề Ngọc Nhữ có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, cùng với hình ảnh bản thân mình ngại ngùng và lúng túng phản chiếu trong đôi con ngươi màu xám tro của hắn.

Anh cảm thấy hạnh phúc, cũng cảm thấy bất an. Giống như một kẻ lang thang vốn chẳng có gì trong tay đột nhiên nhận được tấm vé vào hoàng cung, biết rõ mình không thuộc về nơi này, nhưng vẫn chìm đắm trong niềm phấn khích khi nhận được phần thưởng lớn lao, không muốn dứt ra.

Anh gọi một phần ăn giống Lê Phụng, những con số ở phía sau đó khiến anh bất giác cuộn chặt ngón tay. Nhưng đến khi phục vụ mang thức ăn lên, Hề Ngọc Nhữ mới biết cái tên dài lê thê nghe rất hoa mĩ kia chẳng qua là cà tím thái mỏng và đậu đũa nướng. Anh dùng nĩa lật qua lật lại lát cà tím, nhận ra nó nửa sống nửa chín, không biết đây có phải sở thích ẩm thực đặc thù của giới nhà giàu không.

“Hề Ngọc Nhữ, anh có chuyện chưa nói với em.” Lê Phụng đột nhiên mở miệng.

Anh khựng lại một chút.

Dựa vào lời mời hôm nay của Lê Phụng, kết hợp với ý nghĩa đặc biệt của ngày 8 tháng Ba, Hề Ngọc Nhữ nhanh chóng hiểu ý ở ngoài lời, vậy là nâng ly rượu, chân tình nói: “Lê Phụng, sinh nhật vui vẻ.”

Lê Phụng khẽ gật đầu, cũng nâng ly rượu chạm nhẹ một cái.

Rượu trôi xuống cổ họng mang theo chút cảm giác nóng bỏng, cũng có hậu vị đặc trưng của vang đỏ, thế nhưng so với những loại rượu không kèm hộp giá vài chục tệ mua ở cửa hàng tiện lợi, anh cũng không cảm nhận được nhiều sự khác biệt.

Có lẽ anh trời sinh không hợp với giới thượng lưu, vậy nên chẳng nếm ra được thức rượu pha loãng giá mấy chục tệ với rượu vang nhập khẩu từ những tửu trang lâu đời có gì khác nhau, cũng không hiểu tại sao rau củ nướng chưa chín kỹ lại có giá cao như thế.

So với một Hề Ngọc Nhữ lúng túng, Lê Phụng lại ung dung hơn nhiều. Hắn thuần thục dùng dao nĩa cắt cà tím thành những miếng nhỏ, từ tốn chấm nước sốt trên bàn, cho vào miệng một cách tao nhã, ngay cả phong thái khi nhai nuốt cũng đẹp mắt vô cùng.

Đó là kiểu người mà Hề Ngọc Nhữ từng khao khát trở thành —— chuẩn mực, cao quý.

Anh siết lấy hộp quà trong túi áo, góc cạnh cấn trong lòng bàn tay, để lại một vệt hằn đỏ rõ ràng.

“Dở tệ.” Lê Phụng chợt buông dao nĩa, thản nhiên và thẳng thừng nhận xét, “Lê Thu Lâm thật đáng thương, thích ăn mấy thứ như thế này.”

Hề Ngọc Nhữ thả lỏng tay đang siết hộp quà, giữ vững nguyên tắc không lãng phí thức ăn, lấy đĩa của Lê Phụng sang phía mình: “Tôi tưởng hôm nay cậu sẽ về nhà.”

“Hửm?” Lê Phụng một tay chống cằm, nhìn Hề Ngọc Nhữ, “Tại sao?”

“Không phải trên phim đều như thế à? Đại thiếu gia nhà giàu tổ chức tiệc sinh nhật linh đình, mời các nhân vật nổi tiếng đến giao lưu.” Hề Ngọc Nhữ gian nan nuốt miếng cà tím vừa dai vừa sượng, cảm giác cổ họng mình bị cứa một đường.

“Không ai biết em sinh ngày nào, vậy nên không cần thiết tổ chức tiệc.” Lê Phụng bình thản kể chuyện của mình, “Ngày 8 tháng Ba, Lê Thu Lâm mua tặng Tần Khiết một chiếc vòng cổ, bà ta vui vẻ, vậy nên đi làm căn cước cho em.”

Hề Ngọc Nhữ sửng sốt, tay cầm nĩa siết chặt.

Thời khắc đó, khi Lê Phụng dừng lời, anh chợt cảm thấy những bất an vừa rồi của mình thật vô nghĩa. Hà tất phải đào sâu khoảng cách giữa anh và Lê Phụng, khi bọn họ vốn dĩ là hai người ôm lấy nhau để sưởi ấm cho nhau giữa cuộc đời này. Có lẽ hố sâu giữa lạch trời không thể nào lấp kín, nhưng vẫn có thể cố gắng sóng vai cùng nhau. Bọn họ yêu nhau, lý nên gắn bó.

Hề Ngọc Nhữ khẽ bật cười thành tiếng, cảm giác nặng nề trong lồng ng.ực cũng theo đó thoát đi vài phần: “Vậy cậu may mắn rồi, nếu không phải đi dự tiệc, cậu sẽ được ăn mì trường thọ do tôi nấu.”

“Em đi thì anh không nấu cho em sao?” Lê Phụng hỏi lại.

“Cậu đi tôi cũng sẽ nấu, chỉ là có khả năng cậu về trễ, bỏ lỡ lúc ăn ngon nhất.”

Sau đó Lê Phụng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hề Ngọc Nhữ, thậm chí còn không chút khách khí tựa đầu lên vai anh: “Vậy chúng ta về luôn đi.”

Tốn một đống tiền đến một nơi xa hoa như vậy, ăn một bữa chẳng đủ no bụng, chưa đầy một tiếng đã đòi về, nghĩ kiểu gì cũng không phù hợp với nguyên tắc sống “tận dụng triệt để” của Hề Ngọc Nhữ, nhưng anh quả thật cũng không thích nơi này. Dù là hoa, hay là thức ăn, tất cả đều quá gượng ép.

“Được.” Anh nói.

Nhưng một trận mưa to bất ngờ đã ngăn cản ý định trở về của bọn họ.

Đầu xuân, châu A vẫn còn rất lạnh. Dù có xe, nhưng chạy xe trong cơn mưa tầm tã này cũng không phải một quyết định khôn ngoan, hai người đành tạm hoãn chuyện rời đi, dựa vào nhau trong nhà kính, yên lặng nghe tiếng mưa rơi.

Từ vòm kính trong suốt có thể thấy rõ nước mưa rơi xuống rồi vỡ tan, những khóm hoa và lá rậm rạp lay động theo cơn mưa. Rốt cuộc, trong không khí nổi lên hương hoa cỏ tự nhiên hòa lẫn với mùi tanh của bùn đất ẩm ướt.

Đến khi trời tối hẳn, mưa mới tạnh dần. Hề Ngọc Nhữ và Lê Phụng rời khỏi nhà hàng, không hẹn mà cùng từ bỏ ý định lái xe, cứ thế đi dạo trên đường, lang thang vô mục đích. Những viên gạch lát vỉa hè có chút lỏng lẻo, mỗi khi giẫm chân xuống, nước mưa đọng bên dưới sẽ bắn lên —— chuyện này, bất luận là ở châu D bần cùng hay châu A giàu có đều không khác nhau là bao.

Thời điểm này lẽ ra là lúc phố xá đông đúc nhất, nhưng tuyến đường này vì cơn mưa bất chợt vừa rồi mà trở nên vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người đi bộ.

“Về nhà chứ?” Hề Ngọc Nhữ đút hai tay trong túi áo hoodie, âm thầm mân mê hộp quà trong đó, “Hay cậu còn muốn đi đâu không?”

Lê Phụng lắc đầu, tóc mai rủ xuống bên má. Trong lòng Hề Ngọc Nhữ lộp bộp một tiếng, anh vươn tay giúp hắn vén lọn tóc đó ra sau tai, đến lúc thu tay lại, Lê Phụng đã nắm lấy.

“Sao vậy? Hay là…”

Lời còn chưa dứt, một tiếng sấm rền vang giáng xuống, tích tắc sau, toàn thành phố sáng rực như ban ngày. Ngay khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, lại một cơn mưa lớn bất ngờ đổ ập xuống hai người, ào ạt như trút nước, nháy mắt quần áo đều ướt đẫm.

“Sao lại đột nhiên mưa nữa rồi.” Hề Ngọc Nhữ theo bản năng chạy về phía trước. Chạy vài bước, anh mới phát hiện Lê Phụng vẫn đứng yên tại chỗ. Hề Ngọc Nhữ vừa bực vừa buồn cười, xoay người nắm lấy tay hắn, “Đi nhanh, định đứng đây đóng phim thần tượng hay gì?”

Anh lôi kéo Lê Phụng chạy về hướng căn hộ, lúc này không còn phân tâm để ý đến những viên gạch lát đường lỏng lẻo nữa, nước bẩn văng tung tóe, hòa cùng cơn mưa tạt ướt cả hai người. Chạy đến phố buôn bán, nơi này đông đúc hơn hẳn, có nhiều người cũng không mang dù giống bọn họ. Mọi người vội vã lướt qua nhau, chạy về những hướng bất đồng.

Ở một góc rẽ bình thường, Hề Ngọc Nhữ vô tình đụng phải một người chạy ra từ góc khuất. Anh lảo đảo một chút, còn đối phương thì loạng choạng lùi về sau, suýt thì té ngã.

“Ôi xin lỗi, xin lỗi.”

“Không sao, cảm ơn, xin lỗi.”

Hai người vội xin lỗi nhau dưới cơn mưa tầm tã, sau khi đứng vững lại tiếp tục đường ai nấy đi. Nhưng khi anh kéo Lê Phụng chạy về phía trước, Lê Phụng lại không chịu nhúc nhích. Anh xoay người nhìn lại, thấy Lê Phụng đang chỉ vào góc tường, nhẹ giọng nói: “Hề Ngọc Nhữ, anh đánh rơi đồ rồi.”

“Đồ?”

Hề Ngọc Nhữ theo bản năng lục túi mình, không thấy hộp quà đâu! Nhìn theo hướng Lê Phụng chỉ, phát hiện đúng là nó đang nằm dưới đất. Khi anh định cúi người nhặt lên thì Lê Phụng đã nhanh tay hơn: “Đây là gì vậy? Cho em sao?”

Nói rồi, hắn tự mình mở chiếc hộp nhung màu lam nho nhỏ ấy ra.

Vật ở bên trong vô cùng giản dị. Trong đêm mưa không có ánh trăng, dưới ngọn đèn mờ ở góc hẻm nhỏ, nó thậm chí còn không lấp lánh.

Lê Phụng đưa tay vuốt nhẹ, sau đó mím môi nhìn Hề Ngọc Nhữ, rất tự nhiên mà hỏi một câu: “Hề Ngọc Nhữ, anh tặng nhẫn cho em, là muốn cầu hôn em sao?”

Một đôi nhẫn bạch kim có khắc chữ viết tắt tên của bọn họ.

Tầm thường, đơn giản.

“Không phải, tôi…”

Vốn dĩ anh không nghĩ gì nhiều. Hoặc là có, nhưng không hề có ý đồ rõ ràng như vậy. Lê Phụng đột nhiên hỏi câu này làm anh ngượng ngùng không đáp được.

“Hề Ngọc Nhữ, cầu hôn thì phải có hoa.” Lê Phụng vẫn cứ thản nhiên tự mình nói tiếp, rất có thiện chí nhắc nhở, “Lần trước chúng ta xem phim, người ta làm như vậy.”

Lại hỏi: “Anh không có hoa cho em sao?”

Hề Ngọc Nhữ cảm thấy hiện tại bọn họ cứ như hai tên tâm thần. Trong cơn mưa to nạnh ai nấy chạy vội, bọn họ đứng dưới mưa, cầm một món quà sinh nhật mà thảo luận chuyện cầu hôn.

Anh lau nước mưa trên mặt, dứt khoát sa ngã triệt để.

“Chờ đó.” Hề Ngọc Nhữ nhớ người mình vừa va phải có ôm một bó hoa, hình như có rơi một đóa. Nhìn quanh một vòng, quả nhiên anh tìm thấy một nhánh hoa rơi giữa khe tường, cánh hoa lấm tấm nước mưa, nhưng hình dáng vẫn còn nguyên vẹn.

Hề Ngọc Nhữ cúi người nhặt lên.

Ha, lại là một nhánh hoa hương tuyết lan, trùng hợp thật.

Anh dùng ngón phẩy nhẹ nước đọng trên cánh hoa rồi đưa nó đến trước mặt Lê Phụng: “Có đây.”

Lê Phụng nhìn chằm chằm nhánh hoa ấy vài giây, không vội vã tiếp nhận mà đặt chiếc hộp nhung trở lại vào tay Hề Ngọc Nhữ. Nếu là người khác, hẳn sẽ lý giải sự im lặng này là cự tuyệt, nhưng may mắn thay, Hề Ngọc Nhữ tìm đến được ranh giới hệ thống logic của Lê Phụng, vậy nên anh một lần nữa mở hộp ra, lấy chiếc nhẫn có kích cỡ lớn hơn, sau đó chậm rãi, trịnh trọng, cẩn thận đeo nó vào ngón giữa của Lê Phụng.

Nhẫn bạch kim ôm trọn ngón tay, không chật không rộng, hoàn toàn vừa vặn.

Lê Phụng nâng tay, xoay tới xoay lui mấy lần, hỏi: “Trên phim toàn đeo vào ngón áp út mà, sao anh lại đeo ngón giữa?”

“Ngón áp út có ý nghĩa trọng đại, chờ đến ngày cầu hôn thật sự đi.”

Hiện tại quá đơn giản, quá thô sơ, anh không muốn chiếc nhẫn cầu hôn quan trọng trong đời mình lại là món đồ rẻ tiền, chỉ có giá một tháng lương làm việc lặt vặt. Đây không phải là thứ nên dành cho Lê Phụng, người này xứng với thứ quý giá nhất.

Lê Phụng trầm mặc một chút, sau đó học theo bộ dạng Hề Ngọc Nhữ, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón giữa của anh. Chỉ là quá trình này rất chậm, chậm đến mức có một thoáng, Hề Ngọc Nhữ hoài nghi phải chăng Lê Phụng thật sự không thích món quà này. Nhưng khi cảm giác lành lạnh từ chiếc nhẫn truyền vào ngón tay, cảm giác bất an trong lòng anh cũng biến mất.

“Cạch” một tiếng, hộp nhẫn đóng lại. Sau đó, Hề Ngọc Nhữ cài đóa hương tuyết lan kia lên vành tai Lê Phụng: “Cảm ơn đại thiếu gia đã không cự tuyệt lời cầu hôn của tôi.”

“Dùng mùi pheromone của em cầu hôn em.” Lê Phụng nhấn mạnh.

Anh không hề chột dạ: “Vì tôi thích.”

“Tùy anh, cứ thích đi.”

Hề Ngọc Nhữ cảm thấy Lê Phụng nói ra lời này có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng thật đáng yêu, vậy nên anh bước lên một bước, vòng tay ôm cổ Lê Phụng, dưới cơn mưa to hôn lên hương tuyết lan của mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.