Khi thanh âm của Lê Phụng truyền đến từ đầu bên kia, trái tim Hề Ngọc Nhữ đã bình ổn trở lại. Dù người không ở bên cạnh, anh thế mà vẫn có một cảm giác chân thật đến mức có thể chạm vào.
“Không phải.” Lúc này, anh mới chợt nhớ ra mình đang dùng cơm tối, vậy là lại và cơm vào miệng, “Anh chỉ muốn nói, Lê Ân vừa gọi điện cho anh.”
“Nó nói gì với anh?” Thái độ của Lê Phụng nghiêm túc lên, dường như mang theo chút cảnh giác, “Căn cứ vào những chuyện đã qua, anh tốt nhất là đừng tin lời nó.”
Hề Ngọc Nhữ thầm cười một chút, không vạch trần Lê Phụng, nhưng ngữ khí vẫn rất nghiêm túc: “Nó nói em quấy rầy cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ của nó, nhờ anh khuyên em biết một vừa hai phải.”
“Rồi sao nữa?” Lê Phụng cẩn thận hỏi lại.
“Rồi thì…” Hề Ngọc Nhữ cố ý dài giọng để nhử hắn, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra hết toàn bộ, tránh cho Lê Phụng kiêu ngạo này thẹn quá hóa giận, “Rồi thì chẳng còn gì nữa. Nó không chịu nói, cứ như đang giấu giếm một bí mật gì lớn lắm. Vậy, em nửa đêm tìm nó làm gì?”
Nhận được câu trả lời đó, Lê Phụng tựa hồ dỡ xuống phòng bị, thoải mái trở lại: “Vì tình máu mủ ruột rà, em tài trợ cho Lê Ân một chiếc xe thể thao mới, nó cũng học được cách có qua có lại, giúp em làm vài việc.”
“Công việc thôi.” Lê Phụng vội vàng bổ sung.
Hề Ngọc Nhữ nuốt cơm trong miệng, cố gắng kiềm lại khóe môi đang nhếch lên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760891/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.