🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lần này Chu Lân Nhượng bị bệnh khá nặng.

 

Cậu ho không ngừng, cổ họng sưng đau, toàn thân không còn sức nhưng may là tối hôm đó đã hạ sốt.

 

Thầm Tùng nói, mỗi ngày trước khi đặt chân xuống đất thì ngâm chân bằng nước nóng trước sẽ có hiệu quả, ông ấy còn đặc biệt nhấn mạnh không được để chân chạm đất, sau khi ra khỏi chăn liền bỏ vào nước mới có hiệu quả tốt nhất.

 

Thầm Niên nửa tin nửa ngờ nhưng buổi sáng vẫn lấy nước cho Chu Lân Nhượng rửa chân.

 

Đây là đãi ngộ mà chỉ có người bệnh mới có. “Nóng.” Chu Lân Nhượng nói.

Vừa để xuống cậu liền nhấc chân lên, Thầm Niên không cảm xúc nhấn chân cậu xuống, một tay khác lật “Sách thơ Đường cổ”, nói: “Chịu đựng đi.”

 

Nước nóng thông qua mu bàn chân Chu Lân Nhượng, đầu tiên là cảm giác tê như kim đâm.

 

Mười mấy giây sau mới thích ứng với nhiệt độ, mu bàn chân đã nóng đến đỏ bừng.

 

Không tới nửa tiếng trên người cậu đã đổ mồ hôi, thoải mái hơn không ít. Thầm Niên để sách xuống, dán mu bàn tay lên trán cậu, lo cậu sốt lại.

May là không có.

 

“Sao con lại cảm thế?” Cô ấy hỏi, “Có phải ăn mặc phong phanh đúng không? Mẹ đã nói con mặc quần thu rồi.”

 

Chu Lân Nhượng dùng giọng nói khàn khàn của mình tranh luận với cô ấy: “Đừng chuyện gì cũng liên quan đến quần thu, ngày nào đó mà té một cái thì cũng là do không mặc quần thu.”

 

“Còn không phải sao.” Thầm Niên nói, “Mặc quần thu vào thì con té không còn quá đau nữa.”

 

“Đúng không hổ là cô giáo của Nghê Câu Câu.” Nói thế nào cũng có lý.

 

Chu Lân Nhượng quyết định tạm thời im lặng, nói nhiều không chỉ đau họng mà còn đau đầu.

Bị bệnh nên miệng đắng chát không có khẩu vị ăn gì.

 

Thầm Tùng nấu canh xương hầm trên bếp lò, Chu Lân Nhượng sưởi ấm, nước canh trong nồi trước mặt đang sôi ùng ục, hơi nước không ngừng bay lên.

 

Đợi cậu muốn ăn liền lấy muôi múc một chén.

 

Thể chất Chu Lân Nhượng tốt nên rất ít khi bị bệnh.

 

Đột nhiên bị bệnh, cho dù chỉ là cảm sốt nhưng thấy dáng vẻ không có tinh thần của cậu trước lò lửa khiến mọi người không khỏi chiều cậu hơn.

 

Nghê Diên ngồi bên cạnh lột quýt cho cậu.

 

Chu Lân Nhượng ngậm một múi, chua chua ngọt ngọt.

 

Nghê Diên lại đổi ý nói: “Không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ nóng trong người. Lân Lân, cậu đưa lại một nửa cho tôi đi.” Chỉ có một quả quýt, cô cũng muốn nếm thử.

 

Chu Lân Nhượng: “…”

 

Trong thuốc có thành phần dễ ngủ, trên người Chu Lân Nhượng đắp một cái chăn nằm trên ghế mây ngủ gà ngủ gật.

 

Nghê Diên không quấy rầy cậu nữa.

 

Cô vừa sưởi ấm vừa làm bài tập nghỉ đông.

 

Có người phải đợi tới buổi tối trước ngày đi học mới la trời vội vã làm bài tập, ví dụ như Tùng Gia.

 

Có người thích làm xong bài tập ngay từ lúc bắt đầu nghỉ, ví dụ như Nghê Diên.

 

Nghê Diên dời bàn nhỏ của Thầm Tùng qua, ngọn lửa sưởi ấm tay cô, cô ghé vào bàn nhanh chóng làm văn.

 

Đến lúc đổi qua bài tập toán, tốc độ trên tay rõ ràng đã chậm lại.

 

Cô vẽ đi vẽ lại hình bầu dục và hypebol trên nháp, bôi bôi sửa sửa tọa độ giao điểm.

 

Chu Lân Nhượng hé mắt nhìn dáng vẻ vắt óc suy nghĩ của cô: “Chọn C.” Nghê Diên ngẩng đầu nhìn cậu, “Thật à?”

Chu Lân Nhượng lấy giấy bút của cô, đang định viết bước giải, nhưng trước khi đặt bút không biết tại sao cậu lại do dự, “Tôi đọc cô tự viết đi.”

 

“Đặt P(X1, Y1), Q(X2, Y2)…”

 

Nghê Diên vội vàng viết theo lời cậu.

Sau khi tính toán và có được đáp án, điểm cực đại là 2, chọn C.

“Lân Lân, giọng cậu…” Nghê Diên suy nghĩ cả buổi mới nghĩ ra một từ: “Gợi cảm quá.”

Chu Lân Nhượng: “…”

Bây giờ cậu không thể mắng cô, nói một câu cũng đau nên tạm chịu đựng trước.

 

Nghê Diên nhìn cách giải, có chút khâm phục cậu nhưng cũng hơi khó hiểu, “Cậu học lớp 10 sao lại biết giải đề lớp 11 thế?”

 

Chu Lân Nhượng cầm tài liệu học tập của cô, tùy ý mở ra, “Học trước.”

 

Nghê Diên chỉ nghe người khác nói học sinh chuyển trường của lớp 10/6 là một học bá, cô cũng đã tận mắt nhìn thấy tên cậu ở vị trí cao nhất trên bảng vàng của trường.

 

Nhưng đến lúc này, một học bá gà mờ là cô đây đã bị học bá thật sự nghiền ép, nói từ tận đáy lòng: “Cậu giỏi quá.”

 

Chu Lân Nhượng nhếch đôi môi khô, bưng bát sứ đựng thuốc màu nâu lên uống một ngụm, “Là giỏi hơn cô.”

 

Nghê Diên: “Cậu đáng ghét thế.”

 

Thầm Tùng và Thầm Niên nói chuyện trời đất không biết sao lại nói đến tuổi của hai đứa trẻ, “Năm sau là Lân Lân mười bảy, Câu Câu mười tám, trưởng thành rồi.”

 

Bỗng nhiên Thầm Tùng hơi xúc động.

 

Gần đây ông ấy mới có một vật liệu tốt muốn làm thành đàn nhị cho Nghê Diên, xem như quà năm mới cũng xem như quà trưởng thành.

 

Ông ấy chế tác ống nhị trước, dựa theo khuôn mẫu có sẵn, vẽ một hình lục giác trên gỗ rồi đục rỗng ruột gỗ, giữ lại lớp bên ngoài.

Sau đó dùng bút lông vẽ những cửa sổ âm thanh của đàn nhị trên ván gỗ. Tay cầm bút của Thầm Tùng vô cùng vững, không hề run chút nào.

Nghê Diên ở bên cạnh nhìn, “Ông Tùng, sao chuyện gì ông cũng biết làm thế?” Vẽ cũng vẽ đẹp như vậy.

 

“Lúc nhỏ đi theo thầy học nghề, ông ấy ném cho một quyển “Cẩm nang Vườn hạt Mù Tạt”, vẽ lại theo đó. Mười học trò nhưng chỉ có một quyển sách, lúc đến lượt mình thì phải tranh thủ thời gian từng phút giây xem không biết ngày đêm, sách đều bị lật nát…”

 

Giường tủ hồi xưa đều khắc hoa văn bằng tay, những bông sen, đôi chim uyên ương trong hồ sen, tất cả đều được làm bằng tay.

 

Trục dây, cán đàn, đồ đỡ đàn được lần lượt làm xong, sau đó mài giũa bằng giấy nhám.

 

Gắn đuôi ngựa vào cán cung của đàn nhị, cuối cùng ráp lại, sơn rồi dán một miếng da rắn mô phỏng.

 

Ngày Nghê Diên nhận được một chiếc đàn nhị mới tinh làm bằng tay, Chu Lân Nhượng đã hết bệnh, cậu đang đánh Thái Cực với Thầm Niên trong sân.

 

Thời tiết tốt, ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu lên người như một tấm lụa mỏng.

 

Nghê Diên cầm đàn mới yêu thích không buông tay, cô kéo một bài “Chúc mừng năm mới” trước mặt Chu Lân Nhượng.

 

Khiến Chu Lân Nhượng tức đến bật cười, nói với Thầm Niên: “Hai người hay thật, sinh nhật của con, một người tặng “Bí mật của Sanda” giá 8.8 tệ, một người tặng áo thun và tóc giả, cô ấy trưởng thành thì tặng đàn nhị.”

Được làm với chất liệu gỗ thượng hạng, đuôi ngựa trên cung đàn được đặc biệt nhờ người mang về từ Mông Cổ.

 

Không có so sánh thì không có tổn thương.

 

Thầm Niên đánh một chiêu “Dã mã phân tông”, vẻ mặt bình tĩnh cong chân vung chưởng, “Tập trung luyện công, đừng ganh đua so sánh.”

 

 

Hai mươi tám tháng chạp, cuối cùng Nghê Lộ Khang cũng về nhà, ông còn mang về rất nhiều đồ Tết.

 

Nghê Diên đã lâu không gặp ông ấy, cô cảm thấy ba mình còn mập hơn một chút, trước kia ông ấy không có bụng bia, bây giờ cái bụng dưới lớp áo có hơi to, sắc mặt cũng tốt hơn đôi chút.

 

Nghê Lộ Khang hỏi chuyện học hành của cô, hỏi cô ở trường thế nào, Nghê Diên nói vài câu vụn vặt.

 

Nghê Lộ Khang có điện thoại nên cuộc nói chuyện của hai cha con cứ kết thúc như vậy.

 

Tần Huệ Tâm mang đồ Tết lên lầu phân loại rồi cất kỹ.

 

Nghê Diên tìm được một cặp đèn lồng đỏ từ trong đó, cô muốn treo lên nên qua nhà bên cạnh mượn thang xếp.

 

Chu Lân Nhượng giúp cô khiêng thang qua, giúp cô treo đèn lồng lên.

 

Nhìn từ xa giống như có hai mặt trời đỏ mọc dưới mái hiên.

 

“Có muốn dán câu đối luôn không?” Chu Lân Nhượng đứng trên thang xếp hỏi Nghê Diên.

 

“Được đó.” Nghê Diên vào nhà lấy câu đối.

 

Là câu đối hôm qua Thầm Tùng viết, viết theo lối chữ Lệ đầu tằm đuôi én, vế trước là “Đón mừng tân xuân giang sơn gấm vóc”, vế sau “Tạm biệt năm cũ, tương lai huy hoàng.”

 

Hàng ngang “Tràn ngập sắc xuân.”

 

Chu Lân Nhượng nhận lấy keo dán và câu đối.

 

Nghê Diên đứng trong sân giúp cậu xem thử hai bên đã cân xứng chưa, trên dưới có dán lệch không.

 

“Thêm chút nữa…” Nghê Diên nói, “Được rồi.”

 

Chu Lân Nhượng xuống khỏi thang, Nghê Diên gọi cậu cùng vào rừng bẻ vài nhánh cây thông và cây đào để cắm lên cửa sổ.

 

Cành thông xanh dài, cành đào trừ tà.

 

“Cô còn hiểu cái này à?” Chu Lân Nhượng nói.

 

Nghê Diên nói: “Cầu may mắn, mọi người đều làm vậy.:

 

Vào đêm giao thừa, một nhà ba người của Nghê Diên ăn bữa cơm đoàn viên. Tần Huệ Tâm làm một bàn đồ ăn, còn gói sủi cảo.

 

Phòng khách đang mở tivi, xem tiệc tối chào xuân.

 

Vừa đến đêm, ngoài cửa sổ liên tục vang lên tiếng pháo hoa bay lên, bắn ra hàng ngàn tia sáng trút xuống màn đêm, tỏa ra ánh sáng lung linh.

 

Tiếng pháo đùng đùng vang lên không ngừng, gần như át đi tiếng tivi.

 

“Tiểu Diên có đi miếu không?” Nghê Lộ Khang ngồi trên sofa giành bao lì xì.

 

“Dạ.” Nghê Diên nói, “Con cũng đi cùng.”

 

Nghê Lộ Khang ở bên ngoài xử lý chuyện làm ăn của nhà máy, mỗi cuối năm về nhà, đêm giao thừa nào cũng đến miếu dâng hương cầu bình an suôn sẻ, cầu tài nguyên cuồn cuộn.

 

Từ ba mươi đến mùng một, vừa qua 0 giờ liền dâng nén hương đầu tiên, gọi là hương đầu.

 

Trên trấn Xuân Hạ có một miếu Quan Âm, đến cuối năm, người đến cầu phúc kéo dài không dứt.

 

Lái xe sẽ không có chỗ đậu, cách cũng không xa nên mọi người đều đi bộ.

 

Trong đêm khuya, phóng tầm mắt nhìn, bóng người dày đặc dưới đèn đường giống như đàn sứa dưới biểu sâu, giẫm lên tuyết đọng chưa tan hết, trời đông giá rét, náo nhiệt như đang đi chợ.

 

Nghê Diên ra ngoài với Nghê Lộ Khang, tình cờ gặp được Thầm Tùng và Chu Lân Nhượng trên đường.

 

Nghê Lộ Khang đưa cho Thầm Tùng điếu thuốc, hai người nói chuyện với nhau.

 

Nghê Diên và Chu Lân Nhượng đi trước mặt họ.

 

Lần đầu tiên Chu Lân Nhượng trải qua đêm giao thừa như thế, hai tay cậu đút vào túi quần, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

 

Trước sau đều là người, Nghê Diên đi bên cạnh cậu. Cô sợ lạnh nên mặc rất nhiều, khăn quàng cổ quấn vài vòng che kín miệng mũi.

 

Đi tầm mười phút đã đến miếu Quan Âm.

 

Trước cửa có một cây cổ thụ che khuất bầu trời, tán cây dang ra bốn phía.

 

Trước miếu có khá nhiều quầy hàng bán pháo hoa, đồ ăn vặt, đồ chơi, phần lớn đều là con nít đang tụ tập chọn lựa trước sạp hàng.

 

Nghê Diên ngửi thấy mùi thơm của khoai nướng, hỏi: “Lân Lân, cậu muốn ăn gì không?”

 

Chu Lân Nhượng lắc đầu.

 

Nghê Diên: “Nhưng mà tôi muốn ăn.” Chu Lân Nhượng: “Tự đi mà mua.”

Quá nhiều người, lúc Nghê Diên tiến lên, Chu Lân Nhượng đi theo sau bắt lấy tay cô.

 

Cậu hơi nghiêng người ngăn cách cô với đám đông.

 

Nghê Diên chen đến trước sạp hàng mua một củ khoai lang, thấy có hơi lớn nên tách cho Chu Lân Nhượng một nửa.

 

Thầm Tùng và Nghê Lộ Khang đã sớm vào trong không thấy đâu.

 

Trên sân khấu có người đang hát hí khúc, khua chiêng gõ trống vang trời.

 

Thấy Chu Lân Nhượng là lần đầu tiên đến, Nghê Diên dẫn cậu đi dạo một vòng trước sau.

 

Trong miếu có mùi đàn hương vương vấn không tan, tro bụi sau khi đốt tiền giấy nhang khoanh rơi xuống giống bông tuyết.

 

Nghê Diên nhìn thời gian, mới mười giờ bốn mươi.

 

Cô tìm được hai tấm đệm cói phía sau cột gỗ to chắc, vỗ vỗ, “Lân Lân, cậu ngồi đi, chúng ta còn phải đợi lâu lắm.”

 

Trước mặt có một tấm vải màu xanh đậm rủ xuống, ngăn cách bọn họ với nhóm người bên ngoài.

 

“Phải đợi đến bao giờ?” Chu Lân Nhượng hỏi. Cậu ngáp một cái, tối qua ngủ ít nên hôm nay có hơi buồn ngủ.

 

“Qua mười hai giờ.” Nghê Diên nói.

 

Xuyên qua cửa sổ trước mặt, cô có thể nhìn thấy sân khấu ở đối diện. Trên sân khấu, ông cụ râu đen mặc áo xanh vung tay áo đang hát gì đó.

 

Nghê Diên nghe không rõ lắm, đến lúc cô quay đầu qua, Chu Lân Nhượng đã dựa vào cây cột nhắm mắt lại ngủ.

 

Hô hấp Nghê Diên lập tức trở nên nhẹ hơn.

 

Trong kẽ hở giữa những cành lá cây long não, pháo hoa chiếu sáng bầu trời đêm. Bên ngoài rèm vải, Quan Âm trong miếu đang mỉm cười từ bi, người người náo nhiệt.

 

Nghê Diên nhìn Chu Lân Nhượng một lúc lâu, thời gian trở nên vô cùng dài.

 

Cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, tới gần, trong tiếng người huyên náo, cô cẩn thận áp đôi môi lạnh buốt của mình lên gương mặt chàng trai.

 

Hơi thở của cô nóng hổi, tim đập như trống.

 

Sau khi dừng lại hai giây, cô bối rối lùi lại, vén rèm lên bước nhanh ra ngoài.

 

Sau lưng, Chu Lân Nhượng mở mắt.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.