“Haizzz, hết kịch hay để xem rồi”, Sở Bắc Tiệp vừa rời khỏi, Hoa tiểu thư cũng ngáp một cái thoải mái, rồi nhảy lên vén tấm rèm ra, nói vẻ ngán ngẩm, “Đúng là một kẻ cuồng binh pháp, chỉ được mỗi cái bộ dạng dễ coi, cũng chẳng biết nói chuyện gì hay ho. Mà ngươi cũng giỏi thật đấy, nói chuyện được với hắn những nửa ngày trời. Này, tiểu Hồng, sao ngươi không nói gì thế?”.
Lúc này, Sính Đình đang vô cùng lo lắng. Nàng cau mày trầm tư nên chỉ ậm ừ cho qua, bởi vẫn mải nghĩ đến bộ dạng lúc vị công tử kia rời khỏi đây.
Có tin tức của thiếu gia sao? Người của vương phủ Kính An có bình an không? Đông Định Nam đang định làm gì?
Dáng đi ấy, cả phong độ khí phách khi luận binh trong lúc chuyện trò, sự cẩn trọng khi hạ giọng với cấp dưới trước mặt người ngoài, đều vô cùng thân thuộc với Sính Đình. Đó là khí phách của một đại tướng quân.
Đại tướng quân? Nàng bắt đầu lục lọi trong trí nhớ những vị tướng quân lẫy lừng của Đông Lâm, trẻ tuổi tài cao, người của vương tộc Đông Lâm… Và cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu nàng chính là Trấn Bắc vương. Nàng khẽ chớp mắt, thật đáng tiếc vì trước đây không sai người vẽ một bức họa Sở Bắc Tiệp mang về.
Thần xui quỷ khiến thế nào mà Trấn Bắc vương lại tặng đàn cầu kiến nàng, thị nữ của vương phủ Kính An? Điều này thực quá hoang đường?
Thấy nàng ngẩn ngơ, Hoa tiểu thư che miệng, cười nói: “Người đã đi rồi, ngươi còn ngơ ngẩn làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phuong-bat-tu-thuong/1965524/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.