Túy Cúc châm cho Sính Đình bảy cây kim, tạm thời thay đổi mạch tượng, nhưng cơ thể đã có chút không thích nghi. Đêm đến lại miễn cưỡng đàn vài khúc, tuy để dụ Công chúa Vân Thường, nhưng Sính Đình cũng hao tổn không ít sức lực. Nàng nằm trên giường, ngửi thấy mùi hương Quy Lạc quen thuộc, cứ ngỡ mình đang mơ giấc mộng được quay về vương phủ Kính An.
Mọi thứ vẫn thanh bình, yên ổn.
Nàng mặc sức vui đùa cùng Hà Hiệp, vô ưu vô lo.
Hình như lại đến mùa đông, hai người sợ lạnh, nhưng đêm vẫn thích ngắm sao, nên thường hay nằm chung chăn, ngắm sao đến tận đêm khuya. Mệt mỏi và buồn ngủ, nên họ chẳng kiêng dè mà ôm nhau ngủ thiếp đi.
Hai người cùng lớn lên từ nhỏ, sớm hôm thân thiết, mỗi người một tâm tính riêng, song chưa từng có ý nghĩ xấu xa, chưa từng ý thức nam nữ khác biệt.
Các bậc trưởng bối trong phủ đã sớm dự định sau này Sính Đình sẽ trở thành thứ phi, nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mùi hương của Quy Lạc, đó là mùi hương thuộc về vương phủ Kính An.
Vương phi thích nhất mùi hương này, nói rằng để an thần. Phòng thiếu gia cũng thường dùng.
Nàng có phòng riêng, nhưng phòng thiếu gia cũng là phòng của nàng, muốn vào lúc nào cũng được, tha hồ tùy ý mà chạm tới những thứ đồ mình thấy hứng thú trong đó.
“Ôm muội sẽ ấm hơn một chút”, bé trai bảy, tám tuổi lúc nào cũng muốn bảo vệ nàng.
“Mở cửa sổ đi.”
“Mẫu thân biết sẽ lại mắng ta.” Tuy nói vậy, Hà Hiệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phuong-bat-tu-thuong/1965579/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.