Một buổi trưa nọ Độc Cô Ngọc đã đi tới chỗ còn cách trăm dặm nữa là đã tới Võ Di rồi.
Trong hai ngày một đêm vừa qua, nửa quãng đường đầu bình yên vô sự nhưng đến nửa quãng đường sau thì gặp phải một việc khiến Độc Cô Ngọc phải ngừng chân lại.
Lúc ấy chàng đã đi vào đường núi, hai bên cây cối mọc um tùm, lối đi lại cong queo khúc khuỷu.
Đi hết đường núi lại đến đường cái quan. Con đường này bên trái là cánh đồng hoang cỏ mọc um tùm, cao hơn đầu gối người ta. Trong bụi cỏ người ta có thể trông thấy rất nhiều ngôi mộ như ẩn như hiện. Có ngôi còn mới, có ngôi đã đổ nát, quan tài và xương đã bật tung ra bên ngoài, trông thực là thê lương, bi đát.
Bên phải đường cái quan là ruộng nương xanh biếc. Dưới ánh nắng chỉ thấy những làn sóng mạ xanh rờn liên miên mấy dặm. Cảnh bên này làm cho người ta cảm thấy rất yên tĩnh và dễ chịu.
Độc Cô Ngọc thở dài và nghĩ bụng :
“Con đường này không khác gì là ranh giới của Âm Dương.”
Đột nhiên chàng nghe thấy có tiếng vó ngựa vọng tới, càng lúc càng gần, chỉ trong chớp mắt đã tới chỗ phía sau rồi. Chàng ngừng chân quay đầu lại nhìn, thấy hai con ngựa đi nhanh như gió phi tới, vó ngựa đá tung, cát bay mù mịt, chỉ trong thoáng cái, hai người ngựa đó đã đi xa, chỉ còn trông thấy hai cái chấm đen thôi.
Tuy hai người ngựa đó phóng rất nhanh, Độc Cô Ngọc đã trông thấy rõ hai con ngựa đó toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-rong-tay-mau/2152986/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.