Tan học, Ngụy Chước Ngưng bước nhanh hai bước đuổi kịp Trì Lẫm, hỏi:
"Này, vụ đăng ký tiết mục lễ hội Văn hóa có phải bị hố không? Không phải tự ngươi điền tên, đúng không?"
Trì Lẫm: "Ừm, không phải ta."
"Nếu ta không đoán sai, là cái con nhỏ xui xẻo ngồi cùng bàn với ngươi phải không?"
Trì Lẫm: "Chắc là vậy."
Ngụy Chước Ngưng phì cười một tiếng: "Ta đã sớm đoán được là nàng rồi, Lưu tiện nhân quả nhiên lại giở trò chọc tức người khác nữa rồi."
Ngụy Chước Ngưng phát hiện chính mình nói hơi thô lỗ làm Trì Lẫm không tiếp tục nói nữa, kỳ lạ là từ trên người nàng lại cảm nhận được một loại... Chính khí?
Không có ý định tiếp tục mắng chửi, Ngụy Chước Ngưng nói:
"Nếu ngươi khó mà nói ra, ta có thể giúp ngươi nói với Kỳ lão sư. Khả năng khiêu vũ của ngươi chúng ta cả lớp ai cũng biết, thật là quá đáng sợ. Còn nhớ hè năm lớp 10 không? Ngươi say rượu điên lên khiêu vũ, suýt đá rơi đầu Kỳ lão sư xuống. Mười mấy người muốn ngăn ngươi mà ngăn không được, xem ngươi oai vệ chạy vào rừng cây tiếp tục nhảy, đá trật khớp hàm mấy cặp tình nhân hẹn hò trong rừng. Cả lớp còn gọi ngày 22/7 hôm ấy là "ngày đen tối" của ban 6. Thật sự, dáng nhảy của ngươi xấu đến ta cũng không dám nhìn, lúc ấy cả lớp phát hoảng, ai cũng không thể quên. Ta nói thật, ngươi lấy đâu ra dũng khí mà đi khiêu vũ."
Ngụy Chước Ngưng kể chuyện này thật quá truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-the-ket-hon-truoc-ninh-vien/2905276/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.