Nghe Điện hạ trở về, Liêu quản gia vội vàng cầm đèn đi đến.
Ban nãy nhìn thấy vị công tử được người hầu đưa tới mặc áo khoác của Điện hạ, trên tay còn cầm ô của Điện hạ, ông tỏ ra cực kỳ cảnh giác, gọi Ngự y đang trực đến ngay.
Vừa nhìn thấy Tông Lạc, lão quản gia già bị doạ tới mức suýt nhảy dựng lên: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
Y phục trên người Hoàng tử lúc này không thể gọi là bạch y, mà là một bộ xiêm y vấy máu.
Vết máu trên áo tràn lan như mạng nhện, dấu vết năm đầu ngón tay còn hằn trên ủng.
"Không sao, không phải là máu của ta."
Bạch y hoàng tử khoát tay, dường như không muốn nói nhiều.
Vì thế Liêu quản gia cũng thức thời ngậm miệng, không hỏi thêm nữa.
Người hầu vừa định mở miệng, lại bị Cố Tử Nguyên ngăn lại: "Để Điện hạ tắm xong rồi nói chuyện sau."
Đại nho trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng Tông Lạc rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng.
Không bàn đến bộ y phục vấy đầy máu kia, điều khiến hắn quan tâm hơn cả là vết thương dễ thấy trên cần cổ.
Cố Tử Nguyên vốn dĩ thiếu kinh nghiệm nên không biết đó là gì, chỉ cảm thấy thoạt nhìn rất đau.
Tông Lạc không để ý tới tình hình bên này, nhìn Liêu quản gia sai người hầu đổ nước vào bồn tắm chính viện, đi thẳng về bên kia.
Vừa qua nửa đêm, cả phủ lại bắt đầu náo động.
Nhắc tới cũng khéo, phía dưới phủ Tam hoàng tử vừa vặn có địa nhiệt nên không cần đun nước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-the-uong-mot-ly-khong/1356543/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.