Editor: Gấu Gầy
Trời còn chưa sáng, nội thị ở bên ngoài điện đã nhẹ nhàng gõ cửa: "Bệ hạ, đến giờ rồi ạ."
Lư hương chạm rỗng bằng bạc trong góc vẫn đang cháy nhè nhẹ.
Sau tấm màn che thật sâu nhợt nhạt trong tẩm điện, có bóng người đột nhiên chuyển động.
Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng vươn ra: "Đợi một chút."
Tức thì, bàn tay này lại bị một bàn tay nóng bỏng khác kéo mạnh vào bên trong.
Sau một âm thanh rung giường khiến người ta đỏ mặt tía tai, cánh tay bất lực buông xuống một bên, khe ngón tay trắng nõn như sứ thượng hạng dính đầy chất lỏng nhớp nháp, chậm rãi chảy xuống những ngón tay thon dài, muốn rơi nhưng không rơi, treo trên đầu ngón tay.
"Bệ hạ quả thật khiến thần vô cùng thoải mái, thần nên hầu hạ Bệ hạ."
Màn giường lung lay, nam tử tr@n trụi nửa người trên li3m môi, mỉm cười hôn lên đầu ngón tay của Hoàng đế rồi lại cúi đầu xuống.
"Ưm..."
Rất nhanh, sắc mặt Thánh thượng liền đỏ bừng, ngay cả bàn tay ấn lên đ ỉnh tóc đen dài cũng không còn sức.
Cơ thể vừa mới thức dậy nhạy cảm và mong manh.
Cuối cùng, Tông Lạc toàn thân căng thẳng, giống như vừa uống một chum rượu mạnh, tức giận bất lực trừng mắt nhìn Ngu Bắc Châu, đồng tử nhiễm nước, mang theo men tình say khướt.
Kết quả là cái nhìn này càng khiến Ngu Bắc Châu trở nên hăng hái rạo rực.
Nếu không phải hôm nay là một ngày trọng đại, y chắc chắn đã đè người xuống giường ngay lập tức, ôm từ phía sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-the-uong-mot-ly-khong/288958/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.