Editor: Gấu Gầy
Ánh nến lung linh.
Đêm đó, Ngu Bắc Châu thật sự thực hiện lời hứa của mình, làm đến tận hứng.
Từng món đồ mà y đã tỉ mỉ mặc cho Tông Lạc vào ban sáng lại được y chậm rãi cởi ra, tầng tầng lớp lớp trượt xuống thân thể thẳng tắp, chồng chất trên mặt đất, không thể níu giữ được nữa.
Cùng với những thứ rơi xuống, là mũ miện và mái tóc dài bạc trắng trải dài.
Tẩm cung tràn đầy sắc đỏ tươi vui.
Thường ngày Ngu Bắc Châu thích màu này nhất, nhưng hôm nay y lại không muốn ở đây.
Phải đến nơi vui vẻ tình thú hơn nữa.
"Sư huynh."
Y âu yếm cắn vành tai Tông Lạc, giọng nói trầm khàn như tẩm mật ong, khiến Tông Lạc mềm nhũn toàn thân.
Mỗi khi Ngu Bắc Châu muốn làm điều gì xấu hoặc có ý đồ xấu, y sẽ cố tình dùng âm thanh tràn đầy mê hoặc này để dụ dỗ người khác.
Điều Tông Lạc không muốn thừa nhận chính là, lần nào hắn cũng bất lực bị tên đệ đệ thối này câu dẫn, thậm chí lần nào y cũng thành công.
"Sư huynh đã hứa với đệ rồi mà."
Ngu Bắc Châu hừ nhẹ một tiếng, trong lúc môi răng hé mở, để lại một vết đỏ rực trên cổ Tông Lạc.
Y rất bá đạo trong việc chinh phục. Bất kể trước đó miệng ngọt đến đâu, nói hay hơn hát, đến khi thực sự bắt đầu, đều sẽ nhanh chóng lột bỏ lớp vỏ ngoài dịu dàng trước đây, như một thợ săn tàn nhẫn đóng đinh con mồi vào thanh kiếm của mình, tàn nhẫn đến cực điểm.
Nhưng năng lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-the-uong-mot-ly-khong/288957/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.