"Ta tự vấn bản thân chưa từng bất kính với bà, cũng chưa từng vô lễ với Đích tỷ, vậy tại sao các người lại hại ta? Nếu đã định sẵn hôn sự cho ta, cớ sao còn tàn nhẫn vùi dập ta như thế?!"
Đối diện với sự kích động và phẫn nộ của ta, Đại phu nhân vẫn không đổi thần sắc, ánh mắt bà ta nhìn ta như thể đang nhìn con kiến hèn mọn.
"Câm miệng! Hủy hoại ngươi? Đây là ân điển mà Quý phi ban cho!"
Bà ta cười lạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc, cứ như thể ta vừa được ban đại ân mà còn giả vờ oan ức.
"Chẳng lẽ ngươi còn chưa đoán được người đó là ai?!"
Ta lùi hai bước, ngã ngồi xuống giường.
Người có thể nghỉ lại trong cung của Quý phi…
Lại bá đạo như vậy…
Chỉ có Hoàng đế!
Ta chậm rãi nhớ lại từng lời Đích tỷ nói với mình ngày hôm qua, thì ra tất cả đều mang hàm ý sâu xa.
Nàng ta khen ta có dung mạo đẹp, còn bảo ta thay nàng phân ưu.
Thì ra, thì ra bọn họ đã sớm tính toán như vậy!
Muốn ta giữ sủng ái thay cho Đích tỷ, tốt nhất còn có thể sinh cho nàng ta một đứa con!
Đê tiện!
Toàn thân ta run rẩy, ta gào lên: "Các ngươi tính kế ta như vậy, ta tuyệt đối không để các ngươi toại nguyện!"
"Ta thà treo cổ tự vẫn cũng không vào cung!"
Đại phu nhân cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt: "Tốt thôi, ngươi có thể chết, ta không ngăn cản. Chỉ là… di nương bệnh tật ốm yếu của ngươi, nếu nghe tin ngươi chết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tich-hoan/2750068/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.