Ta giận dỗi đẩy hắn ra, vội mặc y phục rồi chạy mất.
Vừa đi đến gần Ngự Hoa Viên, ta bỗng trông thấy Đích tỷ bước ra từ phía sau một tảng giả sơn.
Sắc mặt nàng ta hồng hào, thần thái thỏa mãn, trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn… cứ như vừa mới được ai sủng ái vậy…
Ý nghĩ này làm ta giật mình sợ hãi.
Ngay lúc đó, một tiểu thái giám cũng từ phía sau nàng ta bước ra, giúp nàng ta chỉnh lại y phục. Sau khi thu xếp thỏa đáng, cả hai liền rời đi.
Ta còn đang do dự có nên đi theo hay không thì bất chợt nghe thấy một âm thanh kỳ dị vang lên giữa không trung.
“Phành phạch...!”
Tiếng vỗ cánh dày đặc xé toạc màn đêm, khiến người ta kinh hãi.
“Quạ!”
Tiếng quạ kêu thê lương vang vọng.
Là quạ đen!
Một con, hai con… vô số con!
Cả một đàn quạ lớn ùn ùn kéo đến, che kín bầu trời đêm.
Ta hoảng hốt đến mức hồn phi phách tán, vội đưa tay che đầu rồi cuống cuồng chạy về phía trước.
Ta thét lên tìm chỗ trốn, nhưng bất ngờ hụt chân...
“Ùm!”
Ta ngã thẳng xuống hồ nước.
Làn nước băng lạnh nhấn chìm thân thể ta, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trước khi rơi vào bóng tối, ta lờ mờ thấy một bóng dáng cao gầy, thanh thoát lao xuống nước, bơi về phía ta…
...
Khi tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là Hoàng đế.
Hắn nhắm mắt, chân mày nhíu chặt, một tay xoa trán, nghiêng người dựa vào tháp.
“Bệ hạ…”
Hắn nghe thấy tiếng ta, chậm rãi mở mắt, hờ hững hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tich-hoan/2750074/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.