Bác sĩ Triệu hiểu ý Mẫn Hành Châu:
“Xin hãy tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi biết rõ người đang nằm trong kia là ai. Với cô Lâm, chúng tôi nhất định sẽ giao ra một bài thi đạt điểm tuyệt đối. Điều này, chúng tôi có lòng tin.
Giáo sư từ các chuyên khoa đều đã có mặt. Đây không phải cuộc tranh giành mạng sống với Diêm Vương. Phẫu thuật loại bỏ với họ chỉ là một ca đơn giản. Trang thiết bị y tế lần này đều là thiết bị vi mô tiên tiến nhất do nước D vừa nghiên cứu phát triển. Thuốc men, đều là thuốc độc quyền.”
Nghe hết những lời này, ánh mắt Mẫn Hành Châu vẫn không gợn chút cảm xúc:
“Vất vả cho mọi người rồi.”
Bà cụ vẫn đứng bên cạnh, im lặng nghe xong thì lặng lẽ quay đi, trở về biệt phủ của nhà họ Mẫn.
Mẫn Văn Đình đã đợi sẵn ở cổng biệt phủ, vừa thấy bà liền hỏi:
“Mẹ, mẹ về rồi ạ?”
Bà cụ nheo mắt, giọng nhàn nhạt:
“Già rồi, nằm ở cái nơi đó thấy mệt mỏi quá, về nhà cho mèo chó ăn thôi.”
Mẫn Văn Đình gật đầu:
“Mẹ, Lưu Đông Khải đang ở đâu?”
Bà cụ cười, hai hàng lông mày mảnh cong lên đầy mỉa mai:
“Mẹ chẳng quen ai tên Lưu Đông Khải cả, mẹ chỉ biết có một con chó biết vẫy đuôi với người ngoài.”
Mẫn Văn Đình thở dài:
“Con biết… đứa nhỏ không giữ được.”
“Ừ, không giữ được.”
Bà cụ cười khẩy, giọng đầy châm chọc:
“Sống ngần này tuổi, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, cuối cùng cũng là uổng công. Biết thế ngay từ đầu để nó cưới Doãn Huyền,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-cho-mong-thoi-kinh-kinh/2791484/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.