Mẫn Hành Châu ngậm điếu thuốc, rút một tờ khăn ướt bên cạnh, chậm rãi lau những ngón tay trắng trẻo cân đối của mình.
Khói thuốc lượn lờ trước mắt, ánh nhìn anh hơi mơ màng, mí mắt khẽ nheo lại.
Lâm Yên tắm rất lâu. Phòng này không có bồn tắm, chỉ có hồ bơi rải đầy cánh hoa hồng.
Cô sấy tóc cũng cần thời gian.
Mẫn Hành Châu hết điếu này lại đến điếu khác, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đen đặc như mực.
Anh từng xem sổ hộ khẩu của cô.
Chủ hộ: Lâm Yên.
Nếu anh nhớ không lầm, trước đây cô đã không ít lần dốc hết tâm tư chỉ để có được một danh phận từ anh.
Anh biết rõ. Nhưng vẫn giả vờ không hiểu, chơi cái trò mèo vờn chuột, từng ngày từng ngày kéo dài, đến cuối cùng chơi luôn cả chính mình vào cuộc.
Kết hôn sao? Cùng nhau bị nhốt trong bức tường thành, để xem tình cảm sâu đậm đến đâu.
Vậy thì… anh phải mở lời với cô thế nào đây? Anh muốn bù đắp.
Tàn thuốc cháy đến ngón tay, anh dụi vào gạt tàn, vẩy nhẹ một cái, vô tình làm rơi tro thuốc lên cổ áo sơ mi.
“Mẫn Hành Châu…”
Một tiếng gọi khe khẽ vang lên từ phòng tắm, xen lẫn chút run rẩy.
“Đèn trong phòng tắm… bị hỏng rồi, lúc sáng lúc tối.”
“Anh có thể… vào giúp em một chút không?”
Anh quay đầu lại, ánh sáng trong phòng tắm lúc sáng lúc tối xuyên qua lớp kính mờ dày dặn, lấp loáng mờ ảo — như một phân cảnh trong phim kinh dị.
Chắc là… bị dọa rồi?
Lời mời lại dịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-cho-mong-thoi-kinh-kinh/2799310/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.