🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hang động lạnh lẽo và âm u, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt le lói từ cửa vào. Xung quanh dường như có vô số con bọ đang ẩn nấp, phát ra những âm thanh gặm nhấm rợn người trong bóng tối

Tôi nằm nghiêng trên đất, siết chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình, cố gắng rúc mình để giữ ấm. Cơn đau ở chân như đang nhắc nhở tôi rằng việc thoát khỏi đây là một điều xa vời thế nào.

Tôi chỉ biết cầu nguyện cho những người bạn của mình sớm tìm được đường ra ngoài rồi sớm quay lại đây.

Người tôi vừa nóng vừa lạnh, mặt đất trong hang núi ẩm ướt khiến người ta khó chịu, tôi nằm trên đó rất khó chịu. Hình như tôi đang sốt, cũng chẳng biết đã nhịn đói bao lâu, mà cả người tôi như bị rút cạn sức lực, thậm chí còn chẳng thể động đậy nổi.

Trong cơn mơ màng, cửa động sáng ngời xuất hiện một bóng ng­­ười cao gầy, vì đứng ngược sáng, nên tôi chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ dáng người cao lớn.

Sau đó là tiếng 'leng keng' của ngọc bội va vào nhau, vang lên rất êm tai trong hang động.

Trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch, đôi môi tôi hé ra muốn nói cầu cứu, nhưng tiếng phát ra lại nhỏ đến mức ngay cả tôi cũng chẳng nghe được.

Rồi cậu đi vào sơn động, bước chân rất nhẹ nên không còn nghe tiếng ngọc bội trên người. Cậu đi thẳng đến trước mặt tôi, dừng lại, rồi nhìn xuống tôi với ánh mắt trịch thượng.

Như nhìn một con sâu thừa thãi.

Tôi không nhìn rõ mặt cậu, nhưng có thể hình dung khuôn mặt trắng trẻo ấy đang lạnh lùng và xa cách đến nhường nào.

"Cứu tôi... Cứu, cứu tôi với..."

Cổ họng tôi đau đớn như bị xé rách, cuối cùng cậu cũng từ bi cúi người xuống, dán lỗ tai vào bên miệng tôi để nghe rõ lời cầu khẩn hèn mọn ấy.

Sau đó, cậu thiếu niên ghé môi sát tai tôi, mỗi lần mở miệng đều ám muội lướt qua má tôi.

Ngứa ngáy như cánh bướm lướt qua, hoặc như bị con sâu chậm chạp bò trên đó.

Cậu nói, "Anh từng bảo với tôi rằng người ngoài các anh rất coi trọng chuyện trao đổi công bằng. Anh muốn tôi cứu, vậy anh định dùng gì để đổi đây? "

Tôi khó nhọc ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện ánh mắt cậu nhìn tôi tựa như dã thú đáng sợ đang nhìn chằm chằm con mồi mà mình đã ngấp nghé từ lâu.

——

Những ngọn núi nối tiếp nhau uốn lượn, không khí ấm áp và ẩm ướt.

Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, rừng rậm nhanh chóng lùi lại theo đường cao tốc, phía cuối đường không có một chiếc xe nào. Đường này không phải quốc lộ, lại còn là khu vực hẻo lánh, nên xe cộ thưa thớt là chuyện rất bình thường.

"Lát nữa các cậu đến thôn Miêu thì đừng chạy lung tung!" Người đàn ông râu ria ngồi trên ghế phụ, lông mày đen rậm mọc lộn xộn, trông như chưa từng chăm chút tử tế. Mặc dù khuôn mặt của gã rất ưa nhìn, nhưng vì không chú ý đến ngoại hình nên có vẻ hơi lôi thôi. Gã nói tiếng phổ thông pha lẫn giọng địa phương đặc trưng: "Thôn Miêu có rất nhiều quy tắc. Mặc dù các cậu là người ngoài, nhưng cũng không thể làm trái. Nếu không, tôi, tôi cũng không giúp được cho các cậu đâu..."

Tôi hơi khó chịu, đặc biệt là giọng điệu lạ lùng của gã, nếu không phải do giảng viên giới thiệu thì tôi chắc chắn sẽ không để gã làm hướng dẫn viên cho chúng tôi. Ngón tay của tôi gõ trên vô lăng, ánh mắt dán chặt ở cuối đường.

Đường núi quanh co khúc khuỷu và nhiều khúc cua rất hiểm trở. Tôi không dám lơ là, chỉ sợ sơ suất thì cả xe lẫn người sẽ lật nhào bên đường ngay.

Nhưng những người đi cùng lại thấy rất hứng thú, họ ngồi ở ghế sau say sưa nghe gã nói.

Người đàn ông tên "An Phổ" này là người dân bản địa ở thôn Miêu mà chúng tôi mời đến để làm hướng dẫn viên, gã đã ngoài ba mươi, thân hình cường tráng, hai bàn tay đầy vết chai sần vì làm ruộng. Khi chúng tôi tìm đến An Phổ và nói rõ mục đích của mình là muốn gã làm hướng dẫn viên, thì gã vừa vui mừng vừa lo sợ, bàn tay gã bồn chồn chà xát vào nhau, như thể có một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống.

"Khi chúng ta vào thôn Miêu, người Miêu sẽ cho mọi người uống rượu chặn cửa. Rượu ngon nhưng cô cậu uống ít thôi!" An Phổ vừa nói vừa đưa tay ra hiệu, nửa người ngả về ghế sau, háo hức được đến gần hơn với những khán giả trung thành của mình.

Tôi ngước mắt, qua gương chiếu hậu liếc nhìn ghế sau. Chỉ thấy hai mắt Từ Tử Nhung sáng lên, hào hứng nói: "Có rượu uống kìa! "

Tên sâu rượu này vừa nghe đến chữ "rượu" là hứng khởi ngay. Một người như hắn, nếu không phải vì bạn gái, thì sao có thể chọn môn như "Phân tích văn hóa dân tộc" được chứ.

Khưu Lộc ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay chọc vào ngực hắn, giọng nói mềm mại: "Anh đã hứa với em là sẽ không uống rượu mà! "

Từ Tử Nhung bị cô chọc vào ngực thì làm bộ đau đớn, nhe răng trợn mắt: "Lộc Lộc, em yêu, chuyện quan trọng thế này mà anh không uống thì ai uống được chứ?"

Khưu Lộc bĩu môi, dùng ánh mắt ra hiệu: "Thì để Lý Ngộ Trạch uống đi! "

Bọn họ bỗng nhiên nói đến tôi, tôi chỉ thản nhiên mà "Ừ" một tiếng.

An Phổ ở bên cạnh lại nói: "Ồ, cậu thanh niên này mặt mũi ưa nhìn đấy nhưng mà gầy quá. Để chúng tôi chặn rượu là được, nồng độ rượu cao, dễ say lắm! "

Từ Tử Nhung vừa nghe, lập tức nói: "Đúng vậy! A Trạch là sinh viên tài năng của khoa văn học, người ta thanh cao như vậy sao giỏi uống rượu được? Thôi để sinh viên thể dục như em lo việc này cho!"

Chưa kể, Từ Tử Nhung còn là một sinh viên thể dục môn điền kinh, vóc người cao lớn, lúc ngồi ở ghế sau của xe địa hình nhỏ hắn còn phải co chân lại.

Khưu Lộc lại cười hì hì nói: "Uống say cũng có sao đâu, vừa lúc để Tiểu Ngọc chúng ta chăm sóc, đúng không nào? "

Lại bắt đầu rồi.

Tôi đột nhiên hoang mang, ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Ôn Linh Ngọc đang nhìn mình. Cô chẳng ngờ rằng tôi sẽ nhìn cô, nên mặt cô đỏ bừng, ánh mắt né tránh dòm ra ngoài cửa sổ, ấp úng bảo: "Đừng đùa nữa mà, Lộc Lộc."

Khưu Lộc cười tủm tỉm ngã trên người Ôn Linh Ngọc, nửa đùa nửa thật nói: "Tiểu Ngọc chúng ta là hoa khôi ngành lịch sử mà, ở với ai cũng đều xứng đôi."

Hai người họ là bạn cùng phòng, thường rất thân thiết, chẳng biết câu này tôi đã nghe bao nhiêu lần rồi, nên nghe cũng bình thản giả vờ không nghe thấy.

Nói về chuyến tự lái này, họ vừa là người yêu, vừa là bạn cùng phòng, chỉ có mình tôi là "người ngoài cuộc".

Chúng tôi cùng đăng ký môn "Phân tích văn hóa dân tộc", nhưng do năm nay giáo sư Diệp Vấn Sênh vừa có dự án nghiên cứu bảo tồn, mà còn phải khảo sát thực địa văn hóa dân gian của dân tộc Miêu. Vì vậy bốn người chúng tôi đã thành lập một nhóm nghiên cứu đến thôn Miêu để làm một ít tài liệu thu thập và ghi chép cho giáo sư.

An Phổ thấy bầu không khí im lặng quá, lại nói: "Vào thôn Miêu sẽ có một số thứ cần chú ý. Gần đây đang là mùa khách du lịch, người đến đó rất đông, vừa lúc trúng dịp lễ hội của chúng tôi, nếu cô cậu muốn vào nhà ở thôn Miêu hay phòng của người ta, phải chú ý không giẫm lên ngưỡng cửa! Đây là điều kiêng kị đấy! "

Khưu Lộc nghiêng đầu, hỏi: "Sao không thể giẫm lên vậy? Nếu em giẫm lên thì có sao không? "

"Trong mắt người Miêu chúng tôi, em giẫm lên ngưỡng cửa là em đang giẫm lên tài vận của họ trong cả năm. Người Miêu rất nhiệt tình và chất phác, nếu em giẫm lên ngưỡng cửa thì sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Thậm chí, có thể bị đuổi khỏi thôn Miêu! "

"Nghiêm trọng vậy à!" Ôn Linh Ngọc hạ giọng kêu lên.

Từ Tử Nhung nắm tay Khưu Lộc: "Lộc Lộc, em đừng chạy lung tung, cũng đừng có giẫm tùm lum. Nếu không, em chỉ có thể dựng lều ngủ ở ngoài đường thôi đó. "

"Từ Tử Nhung này! Em đâu phải người thiếu suy nghĩ như vậy!" Khưu Lộc tức giận.

Tôi cười khẽ. Đôi tình nhân này đúng là chẳng thể yên tĩnh nổi giây nào, dù thế nào phải tìm một cớ để cãi nhau.

An Phổ thấy thế, chuyển đề tài khác nói: "Và trong khoảng thời gian này, nam nữ thanh niên chúng tôi ở độ tuổi du phương kết bạn sẽ rất náo nhiệt, hẳn các cậu sẽ thích, nhưng cũng phải chú ý. Tôi thấy, mấy người trẻ tuổi các cậu đều rất xinh trai đẹp gái, nếu cô cậu không muốn ở lại thôn Miêu cả đời thì phải cẩn thận đấy! "

Khưu Lộc không để ý tới Từ Tử Nhung nữa, ngồi thẳng người, tò mò hỏi: "Du phương kết bạn là gì vậy anh? "

An Phổ nói: "Đó là độ tuổi mà nam nữ thanh niên bàn chuyện kết hôn. Chàng trai táo bạo sẽ giẫm lên mu bàn chân cô gái mình thích. Nếu cô gái giẫm lại thì hai bên có tình ý, có thể hát giao duyên, trao lễ vật và nên duyên vợ chồng."

"Oa!" Khưu Lộc nghe vậy, cảm thán: "Người Miêu các anh lãng mạn thật! "

Từ Tử Nhung vừa nghe thì thấy nguy, vờ giận nói: "Sao, em còn muốn tìm thằng bạn trai khác à? "

Khưu Lộc rụt cổ, thè lưỡi lặng lẽ liếc mắt lên trần.

Ôn Linh Ngọc nhỏ nhẹ hòa giải: "Đúng lúc chúng ta đến tìm hiểu văn hóa dân tộc nhỉ!"

An Phổ cười sảng khoái.

Ngay lập tức, không khí trên chiếc xe địa hình đã vui vẻ hẳn.

"Trong thời gian này, nếu có gì cần hỏi hay muốn biết thêm, thì đến hỏi tôi. Tôi sống gần đó và cũng biết nhiều thứ hơn mấy cô cậu, gặp rắc rối có thể nói tên tôi. "

Ôn Linh Ngọc mỉm cười nói: "Thật sự cảm ơn anh An Phổ. "

"Chuyện nhỏ ấy mà! Cô cậu là học trò của giáo sư Diệp, nên đương nhiên tôi phải quan tâm giúp đỡ hơn rồi. "

Xem ra An Phổ và giáo sư Diệp cũng thân thiết, chắc hẳn gã cũng là một người đáng tin, nếu không giáo sư Diệp sẽ chẳng để chúng tôi tới tìm gã.

"À, còn nữa..." An Phổ còn muốn nói gì đó, nhưng xe đang rẽ vào một góc, cảnh vật phía trước đột nhiên thay đổi.

Màu xanh cây cối dần biến mất, rồi rừng rậm thưa dần, đường bê tông rộng và phẳng hơn, cổng làng bằng gỗ đậm nét dân tộc dần xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Cổng được viết bốn chữ lớn "thôn Miêu Đồng Giang" trên nền đỏ dát vàng, trông rất truyền thống.

Xuống xe tôi phải chụp vài tấm ảnh mới được, đây đều là những phong tục dân gian đáng lưu giữ. Tôi vừa nhìn, vừa suy nghĩ về nội dung ghi chép cho chuyến khảo sát.

"Chúng ta không thể đỗ xe bên trong, phải để xe ở bên ngoài." An Phổ nhắc nhở.

"Vừa rồi anh còn muốn nói gì vậy?" Tôi vừa tắt máy đỗ ở ven đường, vừa nhớ đến lời An Phổ còn chưa nói xong, hỏi lại gã.

"Không có gì đâu." An Phổ lắc đầu, lại thấp giọng lẩm bẩm, "Chắc các cậu sẽ không gặp phải..."

Sau đó gã nói rất nhỏ, tôi không chắc mình có nghe nhầm hay không. Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Khưu Lộc đã vội giục bọn tôi xuống xe, giọng nói lanh lảnh ồn ào không ngừng.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đã đặt chân đến nơi cần đến.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.