Chúng tôi vừa xuống xe thì nhìn thấy một nhóm thiếu nữ xinh đẹp đứng chờ sẵn ở cổng thôn, họ đều mặc trang phục thôn Miêu thêu hoa màu xanh đậm và đeo trang sức bạc trên đầu, mỗi bước đi là lại vang lên tiếng "leng keng" trong trẻo, thật sự vừa đẹp mắt vừa êm tai.
Cô gái đứng đầu xinh xắn, mặt mày đẹp như tranh vẽ, nón bạc trên đầu rũ xuống một vài tua rua bằng bạc, đung đưa nhịp nhàng theo từng động tác của cô.
Cô gái người Miêu không chút e dè bước tới, bưng một cái sừng trâu làm chén, nói: "Các cậu muốn vào thôn Miêu, thì trước tiên phải uống rượu chặn cửa đã. Uống càng nhiều, thì các cô gái thôn Miêu chúng tôi càng thích! "
Vừa dứt lời, mấy cô gái sau lưng cô đều che miệng cười khúc khích.
An Phổ vội vàng tiến lên, nói: "A Lê, bọn họ là sinh viên đại học Diêm Thành, còn trẻ nên chẳng biết uống rượu đâu. Ai trong thôn không biết rượu gạo nhà cô thế nào chứ? Chỉ sợ họ chỉ uống hai hớp thì đã lăn ra hết ở đây rồi. "
Cô gái tên là "A Lê" nghe vậy thì tỏ ra không vui, bĩu môi nói: "Được rồi, nhưng hôm nay ít nhất phải có người uống một ly rượu chặn cửa của tôi! Tôi muốn tự chọn!"
An Phổ cười khổ, quay lại nhìn chúng tôi, xua tay như muốn nói gã đã cố hết sức rồi.
Từ Tử Nhung vô cùng phấn khích, ngửa đầu ưỡn ngực, trên mặt thiếu điều khắc ba chữ "Chọn tôi đi".
Ánh mắt hoạt bát của A Lê đảo quanh chúng tôi một vòng, đầy tinh nghịch, cuối cùng dừng lại chắc chắn trên người tôi. Hai tay cô bưng sừng trâu đầy rượu gạo, bước tới gần, đôi mắt sáng ngời mỉm cười nhìn chằm chằm tôi.
"Tôi rất thích anh trai tuấn tú này, muốn anh uống rượu chặn cửa của tôi!"
Tôi vừa định giơ tay lấy sừng trâu, thì chợt nhớ đến những lời An Phổ đã nói lúc nãy, chúng tôi không được tùy tiện nhận đồ của các cô gái người Miêu, cũng không được chạm vào da thịt của các cô, nếu không sẽ "không dễ quay về được".
Tôi bèn nửa quỳ xuống, mở miệng ra. A Lê nâng sừng trâu lên từ từ đổ rượu vào miệng tôi.
Rượu vào miệng trong suốt, không cay như những loại rượu trắng khác, mà thanh mát, ngọt dịu và thoang thoảng hương gạo nhè nhẹ.
Có vẻ cũng dễ uống.
Rượu rót vào liên tục, tràn qua môi, có lúc còn bắn lên mặt tôi, thấm ướt cả má. Tôi phải nuốt xuống liên tục mới có thể miễn cưỡng không sặc.
Đúng lúc này, khoé mắt tôi thoáng thấy được một bóng người đứng trong rừng rậm ngoài cổng thôn đang nhìn chằm chằm mình. Một cơn ớn lạnh khó hiểu đột nhiên chạy dọc sống lưng tôi, mang theo cảm giác khó chịu và hồi hộp khi bị rình rập.
A Lê thấy sắc mặt tôi hơi thay đổi, thì tưởng tôi không chịu nổi rượu, cô vẫn giữ nụ cười, rồi khẽ nhấc tay lên dừng rót rượu gạo.
An Phổ thấy vậy, cũng cười nói: "Được rồi! Uống nữa là say đấy! "
A Lê rút lại sừng trâu, tôi vừa đứng thẳng dậy thì cô giơ ngón tay cái lên: "Tửu lượng của anh khá đó! "
Tôi cười nhạt, quay đầu nhìn vào trong rừng rậm ngoài cổng thôn——
Nhưng nào có ai đâu?
Có lẽ tôi đã nhìn nhầm.
Từ Tử Nhung tiến lên, khoác vai tôi nói: "Người anh em tốt, không ngờ cậu giỏi uống vậy!! Đợi về Diêm Thành chúng ta nhất định phải quyết đấu, xem ai lợi hại hơn..." Nói một nửa, Từ Tử Nhung thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của Khưu Lộc, giọng hắn nhanh chóng nhỏ dần rồi chột dạ cười với cô.
Hai tay An Phổ vỗ một cái hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi: "Được rồi, rượu chặn cửa cũng đã uống xong, chúng ta mau vào thôn thôi! Bên trong còn nhiều thứ hay ho đang chờ các cậu khám phá đấy!"
Dưới sự dẫn dắt của An Phổ, chúng tôi tạm biệt những cô gái Miêu xinh đẹp và chính thức bước chân vào thôn Miêu.
Thôn Miêu Đồng Giang được xây dựng dựa vào thế núi, mấy nhà treo xếp chồng lên nhau chiếm trọn cả một thung lũng lớn. Tưởng tượng đến cảnh đêm xuống, những căn nhà này đốt đèn đuốc hết lên, thì từ trên cao nhìn xuống sẽ vô cùng rực rỡ.
Chúng tôi đi qua cổng thôn Miêu, định đặt hành lý vào nhà trọ đã đặt trước, sau đó mới đi tham quan tìm hiểu. May mắn An Phổ ở thôn Miêu dẫn đường cho, nếu không chỉ với mấy người chúng tôi sẽ phải vất vả lắm mới có thể tìm được nhà trọ.
"Thôn Miêu Đồng Giang xưa nay được gọi là "Khúc tình ca vang vọng mười tám tiếng", bởi vì thôn chúng tôi được xây dựng giữa hẻm núi, bốn bề là núi, nếu chúng tôi hát to, sẽ có tiếng vang khắp bốn phương." An Phổ vừa đi, vừa giải thích cho chúng tôi, "Ở giữa thôn là quảng trường lớn, thường thì lửa trại và các sự kiện lớn đều được cử hành ở đó. "
"Oa!" Khưu Lộc mở to hai mắt sáng rực, "Vậy gần đây có không anh? Không phải anh nói gần đây có du phương kết bạn sao? Hẳn là có lửa trại nhỉ?"
Hành lý của Khưu Lộc đều giao cho Từ Tử Nhung, cô đội mũ che nắng, tay không, dáng vẻ thảnh thơi như du khách chính hiệu.
An Phổ cười gật đầu: "Có chứ. Kiến trúc đặc trưng của thôn Miêu chúng tôi là nhà treo, được xây quanh quảng trường trung tâm, dựa vào thế núi rất đẹp! "
Nói xong, chúng tôi đi lên con đường lát đá xanh tới một con ngõ, hai bên là từng hàng nhà treo nối nhau san sát.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy cả sườn núi phía trên cũng là nhà treo bằng gỗ, những cột gỗ mảnh dài vững vàng chống đỡ cả căn nhà lớn.
Bỗng nhiên, tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt như quay tròn. Tôi nhắm mắt lại, lắc đầu thật mạnh để giữ mình tỉnh táo.
Xong rồi, rượu chặn cửa bắt đầu có tác dụng rồi.
Trước đó An Phổ có nói rượu chặn cửa rất mạnh, lúc tôi uống chỉ thấy ngọt, chứ không ngờ rượu ngấm chậm.
Nhưng may là tửu lượng của tôi cũng tốt, chỉ là đầu hơi choáng, chứ cũng không ảnh hưởng gì mấy. Tôi cũng không muốn chỉ vì tôi mà làm mất hứng của mọi người.
An Phổ đi trước, nhiệt tình giới thiệu cho chúng tôi: "Con phố này là phố thương mại, được xây dựng sau này. Các cậu cũng biết đấy, nếu không phát triển hay buôn bán, Thôn Miêu Đồng Giang sẽ ít được biết đến. Lúc trước Cuộc sống người Miêu từng rất vất vả, mấy năm nay nhờ thương mại hoá mà tốt hơn nhiều. "
Từ Tử Nhung vừa kéo vali hai người, vừa nói: "Chúng tôi hiểu mà, giờ nhiều nơi cũng như vậy! Chà, phát triển du lịch, mọi người mới có nguồn thu nhập chứ!"
An Phổ nghe vậy, giơ ngón tay cái lên với Từ Tử Nhung, tán thưởng: "Quả là sinh viên của giáo sư Diệp, nói chuyện là thấy có học hành đàng hoàng rồi! "
Từ Tử Nhung ngượng ngùng cười cười, hắn càng hăng hái kéo hành lý hơn.
Hai bên đường là những cửa hàng trang trí đậm chất dân tộc, có nơi mở loa phát những khúc tình ca trong trẻo đặc trưng của người Miêu. Ngoài ra còn có những nơi bán đặc sản và một số đồ trang sức nhỏ, nhưng tất nhiên hút khách nhất vẫn là các tiệm chụp ảnh trong trang phục dân tộc.
Trên đường có rất nhiều khách du lịch, còn có một số cô gái mặc trang phục Miêu đỏ, lục hoặc lam đi ngang qua, ai nấy đều vui vẻ.
Có lẽ chính nét văn hóa thần bí nơi đây đã hấp dẫn nhiều người đến thế.
An Phổ nói: "Đây là con phố thương mại, cô cậu có thể thong thả đi dạo ở đây. Càng lên cao thì càng ít mang màu sắc thương mại, cô cậu sẽ cảm nhận được phong tục người Miêu rõ ràng hơn. "
Tôi âm thầm ghi nhớ lời An Phổ, gõ nhẹ lên đầu cho tỉnh táo hơn một chút.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đến nhà trọ được đặt trước. Bây giờ là mùa du lịch cao điểm, khách du lịch đến thôn Miêu rất nhiều, nếu không đặt trước thì có thể mấy người chúng tôi sẽ phải ngủ ngoài đường.
Chi phí của chúng tôi đều là kinh phí nghiên cứu khoa học của giáo sư Diệp Vấn Sênh, đương nhiên phải chi tiêu tiết kiệm, ban đầu bọn tôi đặt hai phòng tiêu chuẩn —— tôi ở với Từ Tử Nhung, còn Khưu Lộc ở với Ôn Linh Ngọc.
Nhưng đến quầy lễ tân, Khưu Lộc lại tỏ ra ngại ngùng, cứ chọc vào eo Từ Tử Nhung liên tục. Từ Tử Nhung né tránh, rồi ngượng ngùng nói với tôi: "Cái này... A Trạch, buổi tối tôi sẽ ngáy, sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi đấy..."
Tôi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Cặp đôi này thật sự coi chuyến đi này chẳng khác gì du lịch công khai lấy danh nghĩa khảo sát thực địa, không muốn tách riêng ra.
"Vậy tôi đặt thêm một phòng, tự bỏ tiền ra, không tính vào kinh phí giáo sư Diệp!" Từ Tử Nhung nói xong, vội vàng lấy chứng minh thư của mình ra nhận phòng.
Tôi biết ý hắn, nhiều chuyện nói thẳng ra lại khiến người ta ngại ngùng. Dù sao tôi ở một mình lại càng thoải mái.
An Phổ tiễn chúng tôi đến đây, coi như là đã hoàn thành một phần nhiệm vụ, gã nói: "Hôm nay cô cậu ở trong thôn dạo chơi với nghỉ ngơi trước đã. Khi nào muốn đi khảo sát thì cứ gọi cho tôi. Tôi dẫn mấy cậu đi, dân làng chắc chắn hoan nghênh lắm!"
"Vâng, cảm ơn anh An Phổ!" Giọng nói Khưu Lộc ngọt như mật.
An Phổ không thèm để ý xua tay, xoay người rời đi trước. Chúng tôi được chủ nhà trọ dẫn lên nhận phòng.
Nhà trọ này có ba tầng, tầng một là đại sảnh cũng là nơi phục vụ ăn uống. Tầng 2 và tầng 3 là các phòng nghỉ, hiện đã kín khách du lịch. Cả nhà treo được làm bằng gỗ, tiếng tiếng bước chân "kẽo kẹt" lúc đi trên đó khá độc đáo.
Ba gian phòng chúng tôi kề sát nhau và Ôn Linh Ngọc ở giữa, quả nhiên Khưu Lộc mang theo hành lý vào một gian với Từ Tử Nhung.
Tôi không quan tâm họ thế nào, miễn đừng ảnh hưởng đến công việc là được.
Vừa bước vào phòng, mùi gỗ ẩm trong không khí xộc vào mũi tôi, tuy không dễ chịu nhưng cũng chẳng khó ngửi, tôi chỉ coi đó là nét đặc trưng vùng miền. Giường được xếp gọn gàng, chăn đệm rất khô ráo, xem ra chủ nhà trọ là người rất chăm chút và chu đáo.
Phòng tôi nằm sát mép vách núi, là phần được chống đỡ bằng cột gỗ nhô ra không trung. Tuy thấy nó cũng mạo hiểm, nhưng ở cửa sổ ra là có thể nhìn bao quát cả thung lũng và thôn Miêu, tầm nhìn tuyệt vời này làm tôi bỏ qua những rủi ro nhỏ nhặt kia.
Tôi khá hài lòng với căn phòng này.
Vừa mới sắp xếp hành lý xong, cửa đã vang lên tiếng gõ.
Tôi đẩy cửa ra, là Ôn Linh Ngọc với khuôn mặt đỏ bừng. Cô để mái bằng, đôi mắt to long lanh trông tinh xảo như một búp bê sứ. có lẽ vì cô chỉ cao tới cằm tôi, nên lúc nói chuyện cứ phải ngẩng mắt lên như một con thỏ ngây thơ tội nghiệp.
"Họ bảo tớ hỏi cậu có muốn đi dạo với nhau không. Lần đầu đến đây, tranh thủ làm quen với địa hình, thư giãn đầu óc, còn có thể mang máy ảnh chụp vài tư liệu. "
Đầu tôi vẫn còn choáng, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không cản trở gì mấy. Tôi cũng không muốn ngày đầu vào thôn Miêu đã nằm ra ngủ, nên cũng vui vẻ đồng ý đề nghị của bọn họ.
Thế là chúng tôi, nhóm bốn người nhanh chóng hòa vào dòng khách du lịch.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.