🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ Tử Nhung nhìn theo hướng ngón tay tôi, rồi lập tức mở to mắt.

"Đó là bia đá, trên đó còn có chữ nữa!" Hắn nói chắc nịch.

Tán lá xanh tầng tầng lớp lớp rủ xuống, che lấp một tấm bia đá cao chừng nửa mét. Thân bia phủ đầy rêu xanh, gần như hòa lẫn vào môi trường xung quanh. Nếu không nhờ tôi tình cờ nhìn thấy, e là sẽ bỏ sót mất.

Tôi vội hỏi: "Chữ gì?"

"Xa quá, chẳng thấy rõ..." Từ Tử Nhung nói xong thì chợt nín thở, nhảy bật lên tại chỗ!

Đúng là dân thể thao có khác, con suối rộng hơn hai mét gần ba mét, cậu ta nhảy vèo qua, đến quần cũng không ướt.

Từ Tử Nhung tới gần tấm bia, ngồi xổm xuống, vạch đám cỏ dại ra, nhíu hàng lông mày rậm rạp nghiêm túc xem xét.

"Ờ...ờ..."

Tôi thấy hắn cứ 'ờ ờ' mãi mà chẳng nói rõ được gì, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là chữ gì?"

Từ Tử Nhung lúng túng đứng lên, gãi đầu xấu hổ: "Tôi không biết chữ này. "

Tôi: "..."

Khưu Lộc cũng bất lực lấy tay che mặt, bộ dạng như đang nói "Tôi không quen anh ấy, người mất mặt cũng chẳng phải tôi".

Tôi hít sâu một hơi, lui lại hai bước, hơi chạy đà rồi dùng sức nhún chân!

Suýt chút nữa là tôi nhảy hụt.

Trọng tâm nghiêng về phía trước, suýt nữa tôi ngã nhào. May là Từ Tử Nhung nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy cánh tay tôi. Dù tư thế có hơi khó coi, nhưng ít nhất vẫn vượt suối an toàn.

Tôi bước lên xem xét tấm bia đá.

Tấm bia này hẳn đã có từ lâu đời, lớp rêu phủ khiến mặt bia trơn nhẫy, chạm vào rất khó chịu. Vài con côn trùng nhỏ bám trên thân bia, tôi chưa kịp động vào, chúng đã hoảng hốt bay tán loạn, như thể tôi là thú săn mồi vậy.

Rìa bia khắc những hoa văn và phù hiệu mà tôi không hiểu nổi — trông như bướm, lại giống phượng hoàng, còn có những đóa hoa và chim chóc trang trí. Giữa bia khắc hai hàng chữ, ngày xưa có thể từng tô đỏ, nhưng giờ đã bị thời gian bào mòn đến mức phai màu hoàn toàn. Tôi cau mày, cẩn thận nhìn kỹ.

Một hàng chữ thì méo mó xiêu vẹo, tôi chưa từng thấy qua. Hàng còn lại là chữ triện[*] cổ miễn cưỡng còn nhận ra được vài nét..

[*] chữ triện: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Chữ triện chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo. Ngoài ra, nhờ tính thẩm mỹ đặc thù, chữ triện còn được dùng để viết thư pháp.

Tình cờ trong khoa văn học có một viện nghiên cứu về chữ Hán cổ, từng có giáo sư của viện lên lớp nửa kỳ. Hồi đó tôi tò mò nên theo học thêm một học kỳ.

Giờ thì tôi vô cùng biết ơn bản thân khi ấy.

"Thị..." Tôi chạm vào hình khắc trên tấm bia, vừa lần mò nhận diện vừa lẩm bẩm, "Ngọn Núi... Thị... Địch -- Là núi Thị Địch sao?! "

Nói xong, chính tôi cũng nổi hết da gà!

Ở đây lại là, là... Núi Thị Địch mà ông chủ quán trọ từng nói với tôi?

Tim trên bản đồ không hề có chỗ này, thế mà giờ chúng tôi lại vô tình lạc đến đây?

"Nghe quen quen." Từ Tử Nhung lẩm bẩm.

Khưu Lộc ở bên kia hỏi lớn: "Các cậu thấy rõ chưa? Đọc được không? "

Từ Tử Nhung như bị điểm danh, vội nói: "Đây là chữ Hán cổ, nếu không có A Trạch, em có đến cũng chẳng biết đâu! "

Ôn Linh Ngọc nói: "Trên đó viết gì vậy? "

Từ Tử Nhung nói: "Núi Thị Địch. "

Qua tiếng nước róc rách khe khẽ, Ôn Linh Ngọc khẽ nhíu mày, nói: "Núi Thị Địch... chẳng phải là nơi A Lê từng nói sao?"

Khưu Lộc vẫn mơ hồ, hỏi dồn Ôn Linh Ngọc: "Chỗ nào? A Lê nói gì cơ? "

Ôn Linh Ngọc nói: "Lúc đó A Lê có lỡ miệng nói một nơi tên là Núi Thị Địch, nghe nói trong đó có người Miêu biết hạ cổ. Nếu đoán đúng, đó có thể là 'Sinh Miêu' trong truyền thuyết."

Phỏng đoán của Ôn Linh Ngọc lại trùng khớp với suy nghĩ của tôi.

Cô quay đầu, ánh mắt cô bất ngờ đối diện với tôi. Tôi gật đầu đồng tình thì Ôn Linh Ngọc cũng nở nụ cười, hai má ửng hồng.

"Cô nói gì vậy? Tôi nghe không rõ!" Từ Tử Nhung nhảy dựng hai cái, vẫy tay, "Các em lại đây đi, lại đây xem này! "

Khưu Lộc bĩu môi: "Em không nhảy được, cũng không muốn làm ướt giày đâu." Nói xong, cô nhướng mày, rồi chống nạnh chỉ Từ Tử Nhung, "Anh qua cõng em đi! "

"Anh là nô lệ bị em mua à?" Từ Tử Nhung miệng thì than, nhưng mặt vẫn cười ngọt ngào, đành cởi giày thể thao, xắn quần lội qua suối.

Khưu Lộc chỉ đứng đó chờ, Từ Tử Nhung đi tới quay lưng lại trước mặt cô, cô mới uể oải đưa tay, nhảy lên lưng hắn.

Ôn Linh Ngọc liếc tôi một cái, rồi lặng lẽ ngồi lên tảng đá, cởi giày tất, xắn cao ống quần, cũng từ từ lội qua.

Khưu Lộc ngồi trên lưng Từ Tử Nhung hung hăng trừng mắt nhìn tôi – như thể tôi vừa làm gì tội lỗi lắm.

Từ Tử Nhung cõng Khưu Lộc nhẹ như không, quay sang bảo tôi: "A Trạch này, cậu nhìn Tiểu Ôn kìa, dưới nước trơn lắm, lỡ chân một cái là té đấy!"

Hắn vừa dứt lời, dưới chân Ôn Linh Ngọc liền đạp trúng một hòn đá trơn trượt, nghiêng ngả suýt ngã. Tôi vội bước lên đưa cành cây trong tay cho cô, cô nắm lấy mới đứng vững được.

"Cảm ơn." Sau khi lên bờ, Ôn Linh Ngọc khẽ nói.

Tôi xua tay ra hiệu không sao, sau đó đưa cô lại gần tấm bia đá.

Ôn Linh Ngọc cau mày, nói: "Tấm bia này ít nhất cũng từ thời Minh Thanh, nét khắc đã mờ lắm rồi. Hình như tôi từng thấy hoa văn này trong sách."

Khưu Lộc vỗ tay, nói: "Tiểu Ngọc của chúng ta lợi giỏi thật! "

Từ Tử Nhung cũng phụ họa: "A Trạch đừng làm đàn ông chúng ta bẽ mặt nhé! Hai người phối hợp, chẳng phải đã đoán được nội dung và niên đại của tấm bia rồi sao?"

"Hừ!" Khưu Lộc trợn mắt nhìn Từ Tử Nhung, khoanh tay không thèm nói nữa.

Được khen, nhưng sắc mặt Ôn Linh Ngọc lại không vui lắm, bảo: "Lúc trước An Phổ từng cảnh báo bọn mình, trong núi Thị Địch rất nguy hiểm, trước đây từng có người mất mạng tại đây, đội cứu hộ cũng không tìm được xác..."

Một câu của cô đã dập tắt không khí cười đùa giữa Khưu Lộc và Từ Tử Nhung. Mặt trời khi này bị mây che khuất, khu rừng lập tức trở nên âm u, nhiệt độ cũng hạ xuống một độ, cái lạnh len lỏi luồn qua những tia sáng, lan tỏa ra bốn phía.

Tôi rùng mình, cảm giác như có kim châm sau lưng, giống như đang bị một ánh mắt lặng lẽ trong rừng sâu dõi theo. Tôi đảo mắt nhìn quanh rừng cây, dương xỉ, thực vật đều im lìm đứng đó, không một cử động.

Khưu Lộc ôm mình, xoa xoa cánh tay: "Chúng ta quay về đi, tớ bắt đầu sợ rồi."

Ôn Linh Ngọc cũng nói: "Nước cũng lấy xong rồi, mau quay lại thôi. Dù sao trong rừng cũng nguy hiểm. "

Chúng tôi men theo lối cũ trở về. Trước đó để không bị lạc, Từ Tử Nhung đi cuối cùng sẽ để lại dấu lên cây. Hắn mang theo con dao, động tác lưu loát, để lại ký hiệu chữ "X" rõ ràng.

Tôi dùng nhành cây dò đường phía trước, vừa đi vừa lần theo ký hiệu. Mọi người đều chăm chú nhìn dưới chân, không ai mở lời, chỉ còn tiếng th* d*c nặng nề vang lên.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hồi nãy chúng tôi chỉ mới rời trại chưa đến nửa tiếng. Tối qua còn nghe tiếng ếch kêu ở gần đường bê tông, chứng tỏ con suối không xa đường chính. Vậy mà giờ chúng tôi đã đi gần một tiếng, vẫn còn đang lẩn quẩn trong khu rừng rậm rạp.

"Không đúng!" Tôi dừng lại, "Không thể đi lâu như vậy được."

Ôn Linh Ngọc chống tay thở: "Tôi cũng thấy chúng ta đi rất lâu... Nhưng sao vẫn chưa ra khỏi rừng? "

Khưu Lộc nói: "Tớ nghe thấy phía trước lại có tiếng nước chảy!"

Chúng tôi len qua bụi cây, lần theo âm thanh, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả bọn như bị sét đánh.

Chúng tôi vòng vèo suốt một giờ, vậy mà lại quay về đúng con suối lúc nãy! Bia đá vẫn ở bên kia, yên lặng đứng đó. Bên bờ còn in dấu chân mới, chứng minh đây đúng là nơi chúng tôi vừa đi qua.

"Sao lại thế này?!" Từ Tử Nhung khiếp sợ nhìn tới nhìn lui, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, buộc chúng tôi phải tin nó.

"Kỳ lạ quá! Rõ ràng chúng ta đi theo ký hiệu mà, sao lại quay lại đây!" Khưu Lộc hoảng loạn.

"Chẳng lẽ là bị ma dắt sao? Nhưng ban ngày ban mặt, ma ở đâu ra?

Nhưng chuyện này lạ quá.

"Có lẽ là do chúng ta đi lâu nên sai hướng thôi." Ôn Linh Ngọc cố gắng bình tĩnh, cười gượng, nhưng còn khó coi hơn cả khóc, "Chúng ta thử lại lần nữa, đi thẳng một hướng, nhất định sẽ ra được!"

Phải, bây giờ chẳng phải lúc nản chí.

Tôi nói, "Chúng ta đi tiếp đi, chắc vừa nãy tôi dẫn sai hướng."

Khưu Lộc và Từ Tử Nhung nhìn nhau, đành gật đầu.

Chúng tôi lại xuất phát từ con suối.

Lần này tôi cẩn thận hơn, đến mỗi dấu "X" đều dừng lại để đối chiếu.

Đi được hơn mười phút, động tác dò đường bằng nhành cây dần trở nên máy móc rồi bỗng nhiên, cảm giác từ đầu cành cây có một thứ mềm nhũn!

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã theo bản năng lùi về sau hai bước.

Cùng lúc đó, chỉ nghe một tiếng "xoẹt" vang lên đầy kinh hãi, một con rắn đen sì, dài chừng hai mét bất ngờ lao vọt lên từ bụi cỏ nơi tôi vừa chọc vào!

"Á!" – Tiếng hét chói tai của Ôn Linh Ngọc xé toạc màng nhĩ tôi.

Khưu Lộc cũng hoảng hốt nép vội sau lưng Từ Tử Nhung: "Rắn! Là một con rắn kìa!"

Từ Tử Nhung lập tức chắn trước mặt Khưu Lộc bảo vệ, nhưng chính hắn cũng sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy.

Nhóm chúng tôi, phần lớn chỉ biết rắn qua sách vở, còn lại là do xem được video trên mạng, chúng tôi rất ít thấy rắn thật chứ chưa nói đến trong hoàn cảnh như thế này.

Con rắn dường như vừa bị đau, dựng người dậy, phì phì thè ra cái lưỡi đỏ lòm như máu. Những chiếc vảy đen của nó ánh lên một lớp bóng mỏng, hai con mắt nhỏ như hạt đậu trừng trừng nhìn tôi, cơ thể từ từ cuộn lại.

Đó là tư thế chuẩn bị tấn công.

Nói không sợ là nói dối.

Tôi thấy lòng bàn tay ướt đẫm, trán rịn mồ hôi lạnh, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai bên thái dương giật thình thịch.

Tôi chỉ nhớ mang máng là đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc, nhưng bảy tấc rốt cuộc là chỗ nào thì hoàn toàn không rõ.

Chỉ mong nó không có độc, mà nếu có thì đừng là loại kịch độc.

Ngay khi tôi căng người chuẩn bị nghênh chiến, thì con rắn bỗng khựng lại. Thân thể đang căng lên lập tức thả lỏng, nó bất ngờ ép sát xuống đất rồi luồn lách bỏ đi không chút báo trước.

Chẳng lẽ là bị khí thế của chúng tôi dọa cho sợ chạy?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.