🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi chỉ có một mình, thời gian luôn trở nên dài đằng đẵng và khó chịu đựng.

Tôi đã uống thuốc hạ sốt, cơ thể cuối cùng cũng không còn lúc nóng lúc lạnh nữa. Nhưng cơn đau ở chân tay thì vẫn cứ gào thét, càng lúc càng dữ dội theo thời gian.

Tôi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa hang một lúc, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng khiến tim tôi giật thót, nghi ngờ có phải họ đã quay lại rồi không.

Nhưng thực ra, họ mới chỉ rời đi được nửa ngày.

Khi trời bắt đầu sẩm tối, tôi cố gắng nhóm lửa. Chân tay bất tiện nên tôi chỉ có thể nhặt mấy cành cây gần đó. Vì cành còn ẩm, bật lửa mồi mãi cũng không cháy.

Bụng réo ùng ục, tôi lấy phần lương khô quý giá ra, bẻ làm đôi.

Thực ra từ buổi chiều tôi đã thấy hối hận rồi, lẽ ra tôi nên đi cùng bọn họ.

Dù lý trí nói rằng tôi chỉ là gánh nặng, nhưng về mặt tình cảm, tôi chẳng muốn ở lại một mình cô độc như vậy.

Tôi nghĩ đến cái chết.

Tôi còn trẻ, chưa đến mức phải sợ cái chết gõ cửa. Tôi không muốn chết. Nhưng với tình trạng hiện tại, nếu họ không quay lại, tôi rất có thể sẽ chết đói ở đây, hoặc gặp phải dã thú, bị cắn xé, bị độc chết... ai mà biết được?

Không biết họ đã đi đến đâu rồi, liệu đã ra khỏi rừng hay vẫn đang lạc trong khu rừng rậm rạp này. Trời đã tối, nếu Khưu Lộc và Từ Tử Nhung lại sốt nữa, chẳng biết một mình Ôn Linh Ngọc có xoay sở nổi không.

Chắc là được, dù sao đêm qua cô cũng đã làm rất tốt.

Cũng không biết bệnh của Khưu Lộc và Từ Tử Nhung là từ đâu. Có phải là trúng độc hay bị trúng cổ gì đó không?

Nghĩ đến cổ, tôi lại nhớ đến Thẩm Kiến Thanh, nhớ đến chàng thiếu niên mặc đồ Miêu màu lam sẫm ấy. Chúng tôi rời đi không từ biệt, cậu chắc chắn sẽ giận lắm, nhưng trên người cậu cũng có quá nhiều điều bí ẩn, chúng tôi nhìn mãi cũng không thấu.

Tôi đang mải mê suy nghĩ, thì bỗng một tràng âm thanh soạt soạt vang lên.

"Xì... xì..."

Lông mi tôi khẽ rung, đầu óc lập tức tỉnh táo trở lại.

Là tiếng... rắn!

Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy một con rắn xanh ngọc đang thả mình lủng lẳng ở miệng hang. Cái đầu hình tam giác của nó hướng về phía tôi, cái lưỡi xanh thẫm thi thoảng thò ra thụt vào. Trong đôi mắt đỏ rực có một đường con ngươi dọc màu nâu trông vô cùng đáng sợ, đang gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Tôi sợ đến run cầm cập tại chỗ, không dám cử động mạnh, sợ làm nó hoảng mà lao đến tấn công. Tôi chống tay xuống đất, chậm rãi lùi lại.

Nhưng con rắn ấy lại uốn mình bò lên vách đá trong hang, hai mắt vẫn dán chặt vào tôi.

Đó là ánh mắt đã khóa mục tiêu con mồi.

Tôi nhặt một nhánh củi chưa cháy hết, ném mạnh về phía nó. Con rắn bị ném trúng nhưng không lùi lại, ngược lại còn phát ra tiếng rít giận dữ, lao thẳng về phía tôi!

Giờ mà bị rắn cắn, không có huyết thanh cũng không thể ra ngoài, chắc chắn tôi sẽ chết.

Bản năng sinh tồn khiến tôi quên cả cơn đau nơi chân phải, gắng gượng đứng dậy. Tôi nhặt một cành cây khác, giơ lên đối mặt với con rắn xanh.

Nó ngừng lại một chút, hoàn toàn không sợ tôi, rơi xuống đất rồi nâng thân hình lên giống như đang "đứng" trên đuôi.

Tôi nín thở, không dám thở mạnh, sợ chỉ một cái chớp mắt thôi, nó sẽ lao tới!

"Xì..."

Bốn phía chỉ còn tiếng rít nguy hiểm của rắn.

Bỗng nhiên, con rắn cong người ra sau, rồi đột ngột lao vút tới!

"A!" Tôi theo phản xạ hét lên một tiếng, vung nhánh cây quất về phía con rắn. Nhưng nó quá nhanh nhẹn, né được, rồi nhanh chóng cuộn mình lại, lao lên định cắn!

Tôi vội ném nhánh cây đi, suýt nữa bị nó cắn trúng.

Tim đập thình thịch, ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn.

Không còn gì để phòng thân, tôi thoáng chột dạ. Chính lúc đó, con rắn lại lập tức xông tới.

Tôi thấy rõ cái miệng nó há to gần 180 độ, cùng hai chiếc nanh độc nhọn hoắt!

Tôi lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, vô thức sờ túi, nắm được một vật, tôi chẳng kịp nghĩ nhiều liền ném về phía con rắn!

Tôi ôm đầu lại, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Hôm nay mình sẽ chết ở đây thôi.

Nhưng chờ mãi, cơn đau như tưởng tượng lại không ập đến.

Tôi buông tay xuống, thấy thứ mình ném đi hóa ra là túi hương mà Thẩm Kiến Thanh tặng. Nó nằm trơ trọi dưới đất, còn con rắn xanh lại như rất kiêng dè thứ gì đó, co người lại, bò quanh túi hương như muốn đến gần nhưng lại không dám.

Cuối cùng, con rắn rít lên mấy tiếng đầy bất mãn, rồi bò lẹ đi mất.

Tôi ngồi đơ ra tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Rắn xanh đi rồi sao? Chỉ vì một cái túi hương?

Tôi cố điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp, hoảng hồn lê lết nhặt lại túi hương. Không ngờ, đến lúc nguy hiểm nó lại có thể cứu mạng tôi.

Tay phải bóp nhẹ túi thơm phồng phồng, bên trong chắc là các loại thảo dược khô ép vào nhau, sờ vào có cảm giác giòn giòn.

Cơn hoảng loạn qua đi, tuy không bị thương, nhưng tôi vẫn thấy toàn thân mệt lả. Tôi lết vào sâu trong hang, cạn kiệt sức lực, nằm nghiêng trên mặt đất, mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, cơ thể lạnh buốt, tôi vô thức run rẩy. Bên ngoài tối đen như mực, chắc trời đã tối hẳn. Trong hang không có ánh sáng, tôi chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của chính mình và tiếng nước nhỏ giọt vang vọng trong hang. Mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, nơi tôi chạm vào đã thấm sũng hơi nước. Tôi kéo áo khoác chống rét, cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân ê ẩm, chẳng còn chút sức lực nào.

Tôi lặng lẽ nằm đó một lúc, bỗng nghĩ đến hai chữ: cầu sống trong hơi tàn. Nghĩ rồi bật cười giễu mình, chẳng phải rất đúng với tình cảnh hiện tại sao?

Có lẽ tôi chết ở đây, cũng chẳng ai thực sự đau lòng. Dù sao ngay cả bố mẹ tôi cũng đâu còn quan tâm tôi nữa.

Trong nơi tối tăm thế này, tôi lại bắt đầu nhớ bố mẹ mình. Có lẽ đó là bản năng con người, những lúc yếu đuối lại khao khát được quay về vòng tay nguyên sơ nhất. Thật ra như vậy cũng tốt, họ đều đã có gia đình riêng, tôi có chết cũng không gây phiền phức cho cuộc sống của họ.

Tôi bắt đầu buông xuôi, tự nhiên vô cớ tủi thân. Haiz, đúng là bệnh tật luôn là kẻ thù hủy hoại ý chí con người.

Tâm trí lơ mơ, chẳng bao lâu tôi lại ngủ thiếp đi.

Hy vọng lần sau tỉnh lại, bệnh sẽ đỡ hơn chút. Dù sao bao năm qua, tôi vẫn luôn tự mình gắng gượng.

Nhưng trời lại chẳng chiều lòng người. Lần tiếp theo tỉnh lại, ý thức tôi mơ hồ, mí mắt như bị keo dán chặt, chỉ có thể hé mở một nửa thấy được chút ánh sáng rọi từ miệng hang vào.

Họng đau rát như nuốt phải dao, nuốt nước bọt thôi cũng đau đến chết đi sống lại. Sức sống cạn kiệt, nhúc nhích ngón tay cũng phải cố hết sức.

Sốt cao không ngừng khiến nhiệt độ cơ thể tôi tăng vọt đến đáng sợ, chỉ cảm thấy mặt đất lạnh lẽo thật dễ chịu.

Mơ mơ màng màng, tôi nghĩ, nếu sớm biết thế này, hôm qua bị rắn cắn chết có khi còn nhẹ nhàng hơn, đỡ phải chịu đựng cái khổ sống dở chết dở này.

Nhưng tôi không muốn chết, ai mà muốn chết chứ? Tôi còn trẻ như thế, học ở trường danh giá, tương lai xán lạn...

Làm ơn... ai đó... hãy đến đi...

Cứu tôi... cứu tôi...

Có lẽ lời cầu xin của tôi cũng được trời cao thương xót, tôi dường như nghe thấy tiếng bước chân!

Không nặng không nhẹ, không vội không chậm, từng bước đập thẳng vào tim tôi!

Tôi gắng hết sức nhìn ra cửa hang. Trong cơn mê man, nơi ánh sáng chiếu tới, xuất hiện một bóng dáng cao ráo, ngược sáng nên tôi chỉ mơ hồ thấy được một bóng dáng cao gầy.

Rồi là tiếng chuông đeo bên hông va vào nhau leng keng, vang vọng trong hang động như âm thanh dễ chịu nhất trần gian.

Chỉ cần một cái bóng mờ đó, tôi đã biết — là Thẩm Kiến Thanh.

Cậu thiếu niên người Miêu mà tôi trốn tránh không dám đối mặt.

Trước kia cậu ấy hiền lành trong sáng như thế, cho dù là thật hay giả, nhất định sẽ không chấp nhặt chuyện cũ, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu!

Tim tôi bắt đầu đập dữ dội, cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này. Môi mấp máy, cố phát ra tiếng kêu cứu, nhưng âm thanh yếu đến mức ngay cả tôi cũng chẳng nghe rõ.

Thẩm Kiến Thanh đi thẳng đến trước mặt tôi, dừng lại, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Như nhìn một con sâu nhỏ không đáng nhắc đến.

"Cứu tôi... cứu, cứu tôi..."

Sự rung động của dây thanh quản đem đến cơn đau rát như bị xé toạc, cuối cùng cậu cũng chịu cúi xuống, áp tai vào môi tôi, nghe rõ lời cầu xin yếu ớt đầy tủi nhục của tôi.

Sau đó, Thẩm Kiến Thanh ghé môi sát tai tôi, đôi môi mềm mại chạm nhẹ lên má tôi mỗi khi mở lời.

Ngứa ngáy, như cánh bướm vỗ, lại như côn trùng bò qua.

Cậu nói, "Anh từng nói, người ngoài chú trọng đổi vật lấy vật, trao đổi công bằng. Anh muốn tôi cứu, vậy anh có gì để đổi?"

Có gì để đổi?

Tôi có cái gì có thể trao đổi với cậu ấy đây?

Bộ óc hỗn loạn của tôi chậm chạp xoay chuyển, ý nghĩ đầu tiên hiện ra lại là: cậu ấy chưa từng dùng giọng điệu lạnh lùng và ác ý như vậy để nói chuyện với tôi.

Dù tôi đã từ chối thẳng thừng, thì khi đó cậu cũng chỉ buồn chứ không oán.

Trong ký ức của tôi, Thẩm Kiến Thanh là cơn gió mềm mại lướt qua núi non trùng điệp, là mặt trăng sáng đơn độc treo giữa bầu trời đêm đen. Dù là gì, cũng không phải như bây giờ.

Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, mới phát hiện ánh mắt cậu nhìn tôi chẳng khác nào dã thú nhìn con mồi thèm khát từ lâu.

Giờ phút này cậu quá xa lạ, như con rắn tối qua — đẹp đẽ nhưng nguy hiểm, hoàn toàn không giống thiếu niên dân tộc mà tôi đã sống chung suốt nửa tháng.

Tôi vô thức run rẩy.

Rồi như sực tỉnh, tôi bỗng hiểu ra — những suy đoán trước đây của tôi là đúng. Thẩm Kiến Thanh cũng chẳng phải Thẩm Kiến Thanh tôi từng biết.

Có lẽ đây mới là con người thật của cậu ấy.

Ngay từ đầu... cậu đã lừa chúng tôi.

Tim tôi như chìm xuống hố không đáy, cả người trở nên mềm nhũn.

"Anh muốn dùng gì để đổi?" Cậu lặp lại chậm rãi như thể biết rõ tôi đang cầu cứu cậu.

Tôi cố mở miệng, vẫn mang theo chút hy vọng cuối cùng: "Tôi có tiền..."

"Tôi không cần tiền, thứ đó vô dụng với tôi." Thẩm Kiến Thanh lập tức ngắt lời, cúi người xuống, đưa tay bóp lấy nửa dưới mặt tôi, ghé sát, hơi thở phả thẳng vào mặt.

Cậu nói từng chữ, như từng chiếc đinh đóng vào lòng tôi: "Tôi, chỉ muốn anh."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.