🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cậu đã để lại thứ gì đó trên người tôi, nên lũ trùng không dám lại gần sao?

Thứ gì mà lợi hại đến vậy?

Tôi suy nghĩ kỹ, chợt nhớ con rắn xanh lục trong hang động. Khi ấy tôi yếu đến mức không còn sức đối phó với nó. Rõ ràng nó muốn tấn công, nhưng... khi tôi lỡ tay ném ra túi thơm!

Khi tôi lỡ tay ném túi thơm ra, nó đã ngần ngừ lùi lại như thể đang kiêng dè điều gì đó – đương nhiên là chả phải kiêng dè tôi với cái bộ dạng ốm yếu lúc ấy.

"Là cái túi thơm!" Tôi vô thức ôm ngực, túi thơm được Thẩm Kiến Thanh dùng dây bạc xỏ vào và treo ở đó. Kể... kể từ hôm đó, nó chưa từng được tháo ra.

Ban đầu tôi thấy khó chịu, muốn tháo ra, nhưng vừa quay đầu đã đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Kiến Thanh, nên lập tức chẳng dám động đậy. Giờ đây tôi đã dần quen với sự hiện diện của nó.

Túi thơm phồng lên, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nghe thấy tiếng lá thuốc khô bị ép vỡ kêu lạo xạo. Mùi thơm của nó đã dần biến mất, không còn ngửi thấy nữa. Người ta vẫn bảo, "Gần hương lâu ngày cũng quen mùi". Cũng có thể là tôi đã quen với mùi của nó, nên đã thích nghi rồi.

Thẩm Kiến Thanh cười vui vẻ: "Anh thông minh thật, Lý Ngộ Trạch! Đúng là người em thích."

"Bên trong có gì?" Thứ gì có thể khiến những sinh vật không có ý thức chủ quan, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và tiềm thức để phán đoán nguy hiểm, lại cảm thấy sợ hãi đến vậy?

"Anh đoán xem." Thẩm Kiến Thanh nửa thật nửa đùa, "Anh đoán xem có phải em hạ cổ không."

Lòng tôi lập tức nguội lạnh một nửa.

Cổ ư? Cái chén cổ của cậu...

Tôi nhìn ra bậu cửa sổ, chén cổ của cậu đã không còn ở đó, nhưng lại có một con trùng màu đỏ nằm đó. Một con đỏ tươi như vậy, lớn bằng chừng móng tay, trông thật yêu mị và xui xẻ.

Nó như có ý thức, lúc phát hiện tôi đang nhìn nó, còn dùng hai chân sau chống đỡ thân trước khó khăn đứng thẳng lên. Vì khoảng cách xa, tôi chẳng nhìn rõ cả hình dạng của nó, nhưng vẫn nghe tim đập thình thịch.

"Thẩm Kiến Thanh, con trùng đó lạ quá, có độc không..."

Trong tự nhiên, con nào càng sặc sỡ thì thường càng độc, tuyệt đối không thể lơ là.

Ý tôi là muốn Thẩm Kiến Thanh đuổi nó đi, nhưng Thẩm Kiến Thanh lại đứng dậy đi đến cửa sổ, cụp mắt xuống, khẽ đưa tay ra. Con trùng đó lại thuần thục và ngoan ngoãn bò lên mu bàn tay trắng nõn của cậu!

"Đây là Hồng Hồng, món đồ chơi nhỏ mà em nuôi đấy." Thẩm Kiến Thanh nói, đưa nó lại gần tôi, "Lý Ngộ Trạch, nó rất thích anh. Anh có muốn sờ thử không, nó ngoan lắm."

Đến gần hơn, tôi mới nhìn rõ những hoa văn kỳ lạ trên lưng con trùng đỏ này, lộn xộn nhưng lại toát lên vẻ quỷ dị khó tả. Hai con mắt nhỏ như hai giọt mực của nó có thể đảo qua lại, tôi đoán tầm nhìn của nó rất rộng, nhưng cũng khiến tôi sởn gai ốc.

Khi lại gần tôi, nó còn vẫy vẫy hai chi trước, nhảy hai cái trên mu bàn tay Thẩm Kiến Thanh.

Bản thân tôi cũng chả sợ côn trùng, nhưng lại có một sự bài xích và sợ hãi sâu sắc đối với nó. Tôi nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "Thôi, cậu mang nó đi đi."

Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, tiếc nuối thở dài, dùng một ngón tay vuốt nhẹ lưng con trùng, cúi đầu lẩm bẩm với Hồng Hồng: "Làm sao đây Hồng Hồng, anh Ngộ Trạch không thích em, em phải cố gắng lên!"

Nói xong, cậu cúi người đặt Hồng Hồng xuống đất, Hồng Hồng vặn vẹo thân mình, dừng lại một lúc rồi lại bò đi mất tăm.

Tôi không muốn ở lại phòng Thẩm Kiến Thanh lâu hơn, dù nơi đây ánh sáng đầy đủ, nhưng vẫn khiến tôi cứ cảm thấy lạnh lẽo. Tôi nói: "Tôi có thể về phòng được không? Tôi có thể tự về, không làm phiền cậu đâu."

Thẩm Kiến Thanh lại nói: "Việc anh muốn em làm thì em đã làm rồi, em còn có việc cần anh làm cho em đây." Cậu vừa nói vừa tiến lại gần tôi, khi lời nói dứt hẳn thì cậu đã gần như dán vào tôi, hơi thở của cậu phả vào nửa bên cổ tôi, rất ngứa.

Thói quen thực sự là một điều đáng sợ. Chú chó của Pavlov có thể hình thành thói quen tiết nước bọt khi nghe tiếng chuông chỉ trong hai mươi mốt ngày, thậm chí tôi còn chưa đến hai mươi mốt ngày, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã quen với những hành động thân mật vượt quá giới hạn của Thẩm Kiến Thanh.

Thậm chí hai ngày nay chúng tôi vẫn duy trì sự bình yên bất thường này, giả vờ như không có gì xảy ra. Nhưng tôi biết, sự bình yên này đang đứng trên bờ vực mong manh, chờ đợi cơn thịnh nộ và điên cuồng tiếp theo của cậu để bị phá vỡ.

Tận đáy lòng tôi vẫn có sự kháng cự, không kìm được né tránh ánh mắt cậu, nói: "Sức khỏe tôi vẫn chưa tốt..."

"Lý Ngộ Trạch, anh đừng có cả ngày nghĩ linh tinh nữa." Thẩm Kiến Thanh đột nhiên cắt ngang lời tôi, khi nói giọng cậu toàn là tiếng cười, mắt ánh lên vẻ tinh ranh như thể cái bẫy được bố trí kỹ lưỡng, cuối cùng cũng dẫm phải một con mồi ngốc nghếch.

Sao cậu nói như thể tôi rất mong chờ vậy!

Tôi không muốn để ý đến cậu, đang định vịn cột giường đứng dậy thì cậu ôm lấy eo tôi: "Lý Ngộ Trạch, là em nói sai rồi, đừng giận em mà."

Cậu luôn như vậy, giả vờ nhượng bộ và lấy lòng, tôi nghĩ nếu cậu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ thực sự bị cậu làm cho tê liệt. Vì vậy, trong lòng tôi luôn tự nhắc nhở mình, không thể quên đi hoàn cảnh của bản thân.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Cậu muốn tôi làm gì?"

Thẩm Kiến Thanh dịu dàng nhưng dứt khoát kéo tôi ngồi xuống, cậu tựa đầu vào hõm vai tôi, có vẻ cậu thực sự rất thích tư thế này. Cậu nói: "Vài ngày nữa là ngày giỗ mẹ em rồi, anh cùng em đến thăm bà ấy nhé."

Nói rồi, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đẹp rực rỡ nhìn tôi. Bất cứ ai đối diện với ánh mắt như vậy, đều sẽ không từ chối cậu nổi.

Tôi khẽ đáp: "Ừm."

Những ngày sau đó trôi qua thật bình yên, bình yên đến mức đôi khi tôi thực sự nghĩ rằng mình là một người con của thôn Miêu này, mỗi ngày mở mắt theo tiếng gà gáy và chìm vào giấc ngủ dưới ánh sao đêm.

Trừ cái khóa vẫn được treo ngoài cửa phòng mỗi ngày như một biểu tượng lạnh lẽo, nhắc nhở tôi rằng, tôi chẳng qua chỉ là một tù nhân mà thôi.

Thẩm Kiến Thanh cũng không còn ngủ lại phòng tôi vào ban đêm nữa. Cậu từng giải thích với vẻ ngượng ngùng rằng, trong thôn Miêu, chưa kết hôn thì không thể ngủ chung phòng được.

"Theo phong tục của thôn, nếu đã sống chung thì nhất định phải kết hôn!" Khi Thẩm Kiến Thanh bổ sung câu này, mắt cậu sáng đến đáng sợ.

Cậu cũng thực sự làm tôi giật mình.

Kết hôn ư?

Tôi cũng từng tưởng tượng tương lai sẽ bước vào hôn nhân và xây dựng gia đình với một cô gái nào đó. Có thể là một cô gái xinh đẹp, hoặc bình thường, thông minh hay hơi chậm chạp... Chỉ cần cô ấy không giống cha mẹ tôi, không bỏ rơi tôi là được.

Yêu cầu của tôi không cao, nhưng trong tất cả những tưởng tượng của tôi, chưa bao giờ ngờ rằng, người đó lại là một chàng trai.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với một người đàn ông. Ồ, dù sao thì trong xã hội ngoài kia, điều này vẫn chưa được chấp nhận

Tôi đã quên lúc đó mình đã trả lời cậu thế nào, có lẽ gật đầu hoặc có lẽ không.

Dù sao, những ngày này trôi qua rất bình yên, Thẩm Kiến Thanh chẳng còn phát điên nữa, cũng không nói ra những lời lẽ quá đáng hơn.

Thậm chí tôi còn thấy hơi thoải mái.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.