Bị chọc quê, Tô Hi bực bội quay đầu không thèm nhìn gã miệng độc Cố Thám. Cái kiểu người chẳng biết nói chuyện như vậy, không sợ ế vợ chắc?
Cố Thám bật cười ha ha, ánh mắt đầy thú vị nhìn cô: “Yên tâm đi, tôi có tiền, nên phụ nữ cứ gọi là ùn ùn kéo tới!”
Tô Hi nghe vậy thì người chợt cứng đờ, cau mày kinh ngạc nhìn anh thật lâu. Sau lưng cô bắt đầu lạnh toát — tên này, chẳng lẽ biết thuật đọc tâm?
“Tổng giám đốc, bên trung tâm thương mại xảy ra chuyện rồi ạ!”
Cửa phòng làm việc đột ngột bật mở, Vãn Vi hốt hoảng chạy vào, tay phải nắm chặt tay nắm cửa, người dựa vào tường, môi run run vì quá hoảng loạn.
Thấy Vãn Vi vốn luôn điềm tĩnh mà lại hoảng loạn như vậy, lòng Cố Thám trầm xuống, “Chuyện gì?”
Vãn Vi thở hổn hển, ánh mắt lo lắng: “Thang máy trung tâm thương mại rơi tự do, trong đó có chín người, ba chết sáu bị thương!” Vài từ ngắn gọn như sấm sét giữa trời quang, khiến Tô Hi choáng váng. Thang máy đang yên đang lành, sao lại đột nhiên rơi được?
Cô quay đầu nhìn Cố Thám, chỉ thấy anh tay ôm trán, ánh mắt trầm tĩnh, không hề hoảng loạn như cô tưởng. Người đàn ông này, luôn giữ được bình tĩnh đến đáng sợ.
“Bộ Công an đã vào cuộc điều tra rồi, tổng giám đốc, giờ phải làm sao?”
Bầu trời vừa nãy còn rực nắng, giờ bỗng chốc âm u mịt mờ. Cố Thám nhìn ra cửa sổ, sắc mặt âm trầm đáng sợ, “Tô Hi, đi theo tôi đến trung tâm thương mại!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2760592/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.