Nghe vậy, Tô Nặc Hiền lập tức như quả bóng xì hơi, càng được Tô Hi tha thứ rộng lượng, trong lòng cậu lại càng thấy tội lỗi!
“Mami, con xin lỗi, bảo bối đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa đâu!” Vừa lắc tay Tô Hi, Tô Nặc Hiền lại giở trò cũ ra dùng.
Nhưng lần này không có tác dụng.
Tô Hi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bất động như núi. Thấy vậy, ánh mắt Tô Nặc Hiền hiện rõ vẻ tổn thương, uể oải rời khỏi người Tô Hi, ngoan ngoãn về phòng gọi điện xin lỗi cô giáo chủ nhiệm.
Liếc qua phòng thấy Tô Nặc Hiền đang gọi điện, sống mũi Tô Hi chợt cay xè, hốc mắt liền rưng rưng. Là mẹ đơn thân vốn đã chẳng dễ dàng, hôm nay Tô Nặc Hiền lại diễn cho cô một vở kịch thế này, tim cô suýt nữa thì vỡ vụn.
Con cái là máu thịt của mẹ, không có người mẹ nào có thể không sụp đổ khi biết con mình xảy ra chuyện.
Đêm đó, Tô Hi – người luôn kiên cường – đã âm thầm rơi nước mắt tủi thân, Tô Nặc Hiền cả đêm không ngủ, còn Cố tam thiếu thì hiếm hoi cảm thấy bất an trong lòng.
...
Hôm nay là thứ Bảy, Tô Nặc Hiền không phải đi học. Khi cậu còn đang thoải mái nằm nghỉ trên giường thì Tô Hi đã dậy từ sớm. Trước khi đi làm, cô đặt một ly sữa và một phần sandwich trong phòng con trai.
Tiểu bảo bối vẫn nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng, không rõ là còn ngủ hay chỉ giả vờ.
“Nono, bữa sáng mẹ để ở đây nhé, mẹ đi làm đây!” Dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2760591/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.