Vừa mở cửa, quả nhiên Tô Nặc Hiền đang khoanh tay trước ngực, gương mặt nghiêm túc chờ Tô Hi trở về. Tô Hi cười gượng hai tiếng, định làm như không có chuyện gì mà lướt qua cậu nhóc vào nhà.
“Đứng lại!” – Giọng Tô Nặc Hiền lạnh tanh, gương mặt nghiêm túc không chút biểu cảm.
Tô Hi nghẹn họng, ngoan ngoãn dừng bước, cúi đầu không tình nguyện nhìn cậu: “Nono~” Cô nở nụ cười thương hiệu, vẻ mặt lấy lòng.
Tô Nặc Hiền hừ lạnh, hoàn toàn làm ngơ nụ cười rực rỡ của Tô Hi: “Mami, ra ghế sofa nói chuyện.” Cậu hất cằm về phía ghế, thân hình nhỏ nhắn đã nhanh chóng bước tới trước.
Tô Hi thở hắt ra, hết cách rồi. Vừa bị người ta truy sát xong, giờ lại bị bảo bối ghét bỏ, Tô Hi cảm thấy hôm nay mình đúng là bị hành hạ đủ kiểu.
Ngồi xuống sofa, một trận đối đầu đúng sai sắp bắt đầu. Tô Nặc Hiền ngồi xếp bằng, khoanh tay, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc. Trái lại, Tô Hi ngồi bệt dưới thảm, cúi đầu đầy tủi thân. Cô vẫn còn nhớ, nửa tháng trước, người ngồi trên sofa mắng người chính là cô, còn người bị mắng là nhóc con này. Mới nửa tháng, vai trò đã đảo ngược hoàn toàn.
Quả nhiên, ra ngoài lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả giá!
“Mami, mẹ có biết Cố Tam rốt cuộc là người như thế nào không? Mẹ có biết thân phận thật của anh ta không?” – Tô Nặc Hiền chống cằm, ánh mắt lo lắng nhìn Tô Hi, giọng điệu đầy khí chất trưởng thành.
Tô Hi đảo mắt: “Tổng giám đốc G.A International chứ còn gì!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2761942/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.