Phố Dân Khang là một khu vực khá lạc hậu ở thành phố C, nơi đây đầy rẫy các tiệm làm tóc, chợ thực phẩm và nhiều chợ buôn sỉ lớn nhỏ khác. Tô Hi nắm tay nhóc con đi dạo trong con phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Phố Dân Khang cách nhà họ Tô chỉ mười mấy phút đi xe. Trước kia, Tô Hi thường cùng cha mình tới đây mua đồ. Cô còn nhớ rõ, gần đây từng có một tiệm y học cổ truyền, chủ tiệm là một ông lão râu dài – bạn thân thiết nhất của cha cô. Hồi học cấp ba, Tô Hi từng ngã gãy chân trong giờ thể dục, cũng chính ông bác sĩ râu dài ấy đã chữa khỏi cho cô.
“Mami, từng ấy năm trôi qua rồi, vị bác sĩ đó thật sự vẫn còn mở tiệm sao?” – Đi trên con đường nhầy nhụa dầu mỡ, xung quanh đầy quán ăn nhỏ đơn sơ, nước rửa chén rửa nồi cứ thế đổ tràn ra đường, khiến Tô Nặc Hiền cau mày, lo sợ mình sẽ trượt ngã lúc nào không hay.
Từng ấy năm rồi, ai biết ông ấy có còn mở tiệm nữa không. Có khi, ông cụ cũng đã về với đất rồi.
Tô Hi đảo mắt nhìn quanh, trong ánh mắt thoáng hiện nét bối rối. Đã bảy năm rồi cô chưa quay lại cái khu phố chật chội ồn ào này. Dù những tòa nhà cũ vẫn còn đó, nhưng người sống ở đây thì đã đổi thay. Tiệm thuốc năm xưa nằm cách phía trước khoảng năm mươi mét, nhưng giờ chỗ đó lại là một tiệm bún bò.
“Chẳng lẽ thật sự đóng cửa rồi?”
Lẩm bẩm một câu, Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2761943/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.