“Cố Thám, đợi đã!”
Hai tay đút túi quần, quay người chậm rãi, gương mặt tuấn tú của Cố Thám lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ưu nhã. Thấy Thương Kình hấp tấp bước về phía mình, Cố Thám khẽ hừ một tiếng, nụ cười chẳng chạm được đến đáy mắt. Chó khó dứt thói ăn phân, Thương Kình cũng vậy—tham lam đã ăn sâu vào cốt tủy.
“Cố Thám, chuyện ban nãy tôi nói… cậu thấy thế nào?” Thương Kình xoa xoa tay, cười lấy lòng nhìn Cố Thám.
Nghe vậy, trong mắt Cố Thám thoáng hiện vẻ mơ hồ, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu: “Chú Thương ban nãy có nói gì sao?”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, Thương Kình nghẹn họng, ngẩn ra. Nhìn kỹ gương mặt tuấn tú mà đầy vẻ ngây ngô kia, ông ta cười gượng hai tiếng: “Cố Thám còn trẻ mà trí nhớ đã không tốt rồi.” Đôi mắt nheo lại đầy bất mãn. Thương Kình không tin Cố Thám không hiểu ý mình, chẳng qua là đang giả vờ hồ đồ.
Cố Thám cười xin lỗi, lấy ngón trỏ day nhẹ thái dương rồi như sực nhớ ra điều gì, khẽ ồ lên: “Ôi đầu óc tôi! Gần đây công việc nhiều, đầu óc cứ rối cả lên.”
“Đúng vậy! Dạo trước trung tâm thương mại Thiên Lam gặp sự cố thang máy, chắc cậu cũng chẳng dễ thở gì.” Thương Kình đưa mắt dò xét, cùng diễn trò.
“Phải đó, tai nạn vốn luôn đến bất ngờ.” Nét cười nơi khóe môi anh dần thu lại, năm ngón tay thon dài vuốt cằm, trầm ngâm giây lát rồi mới ngẩng đầu liếc nhìn Thương Kình. “Hủy hôn đột ngột, quả thật ảnh hưởng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2763384/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.