Lương Tấn nhìn Minh Ngọc, gật đầu một cái, nói: “Sau này phải bay cho tốt.”
Minh Ngọc cười nói: “Em biết rồi.” Trong lòng cô đã thề, sau này bay, cô sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nào nữa.
Cô lại nói: “Em vừa mới nghe chủ nhiệm Trần nói, cơ trưởng Lương của Trường Cát cũng muốn đi, em đã rất ngạc nhiên, à không, rất vui mừng mới phải. Lương Tấn, anh là hành khách duy nhất trên chuyến bay này đó.”
Sắc mặt Lương Tấn nhàn nhạt: “Có phải nên xuất phát rồi không?”
“Vì anh là hành khách duy nhất, chúng ta sẽ xuất phát ngay.” Minh Ngọc nhìn lướt qua khoang hành khách, nói với Lương Tấn: “Ở đây anh cứ tự ý tìm chỗ. Anh tìm chỗ ngồi đi, em đến buồng lái đây.”
Lương Tấn vào trong, ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ.
Minh Ngọc thấy Lương Tấn ngồi xuống mới đi về phía buồng lái. Bên cạnh còn có hai cơ phải, bọn họ đang ở trong buồng lái đợi cô.
Rất nhanh, máy bay đã nhập vào đường băng, bay lên, cuối cùng là ổn định trên trời.
Máy bay này là đi đón người, tính cả Vưu Châu Châu và các tiếp viên phục phụ, trên máy bay chỉ có Lương Tấn là ‘Hành khách’, vì thế trên đường bay không hề có bất kì tiếp viên phục vụ nào. Là một chiếc máy bay lớn, hai khoang hành khách nhưng bên trong chỉ có mỗi mình Lương Tấn. Anh ngồi tựa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lòng anh đã sớm tính toán thời gian, khi đến sân bay Irkutsk thì cũng đã là bốn giờ chiều, theo giờ địa phương. Thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531265/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.