Bông tuyết bay xuống trên người bọn họ. Cả hai người không hề hay biết. Lương Tấn nhìn người trong ngực, nói: “Lạnh thế em đến đây làm gì?”
Vưu Châu Châu nói: “Em đến xem thử có phải là anh sẽ đến thật không.” Đôi mắt của cô rất sáng, giục anh: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Đôi mắt và chân mày của cô nhìn rất đẹp, mũi cũng thế, khắp nơi đều đẹp. Có điều, chóp mũi cô lạnh đến ửng đỏ lên. Lương Tấn chậm rãi cúi đầu, hôn lên chóp mũi cô một cái.
Vưu Châu Châu chớp mắt, nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lương Tấn cười nhẹ: “Nhận người.”
Nói xong, anh buông cô ra.
Hơi ấm bên người đột nhiên biến mất, Vưu Châu Châu ngước lên nhìn cửa khoang, Minh Ngọc đang đứng nơi đó nhìn hai người. Ánh mắt của cô vừa lướt qua, cô ấy đã xoay mặt sang chỗ khác bước xuống từ cầu thang, sau lưng cô ấy là hai vị cơ phó.
“Cô ấy đã quay lại rồi à. Không ngờ công ty lại cử cô ấy đến đón em.” Vưu Châu Châu nói. Bản thân cô thì không ghét những người kiêu ngạo, nhưng nếu muốn thì phải có bản lĩnh, mà trong mắt cô, Minh Ngọc không có đủ tư cách để tự cao tự đại. Cô vốn không để Minh Ngọc vào mắt, nhưng sau một lần gặp nguy hiểm khi phải hạ cánh khẩn cấp vì sự kiêu ngạo của cô ấy thì cô mới không thích cô ta.
“Máy bay bị rỉ dầu, đã biết nguyên nhân vì sao chưa?” Lương Tấn hỏi.
Vưu Châu Châu gật đầu: “Đã kiểm tra qua, đường ống của cánh phụ bị mòn dẫn đến tình trạng dầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531266/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.