Trên thực tế, không cần cơ phó hai báo cáo thì Vưu Châu Châu và Lương Tấn cũng biết chuyện nghiêm trọng gì đó sắp xảy ra, bởi vì hệ thống cảnh báo phòng đâm đang dồn dập vang lên không ngừng.
“Tránh ra!” Vưu Châu Châu đi về phía ghế điều khiển.
Cơ phó hai lập tức đứng dậy tránh ra. Vưu Châu Châu vội vàng đi tới ghế điều khiển. Lương Tấn cũng đi qua, đứng ở vị trí của cơ phó một.
“Liên hệ quản lý không lưu!” Vưu Châu Châu quay đầu nói với Lương Tấn.
Lương Tấn cầm lấy điện thoại vô tuyến gọi cho quản lý không lưu.
“Trường Cát 9631 mời nói!”
Lương Tấn nói: “ Dùng Tcas (hệ thống phòng đâm) phát ra cảnh báo!”
Quản lý không lưu đáp lại: “Vui lòng nhanh chóng giảm một một độ cao khác!”
Vưu Châu Châu lập tức tắt hệ thống tự điều khiển, nhanh chóng nhập giá trị của độ cao mới vào máy tính. Độ cao của máy bay bắt đầu giảm xuống hàng, nhưng cảnh báo vẫn vang lên.
“Sao lại thế này?” Vưu Châu Châu nhíu mày lại.
Lương Tấn cũng cau mày, “Máy cảnh báo vẫn còn kêu.”
Ban đêm, bên ngoài buồng lái vô cùng tối, nhờ đèn trên thân máy bay mới có thể sáng được một chút, mắt thường của bọn họ không thể nhìn thấy chiếc máy bay nào khác, nhưng hệ thống cảnh báo phòng đâm vẫn vang lên không ngừng, máy bay vẫn đang tiếp tục giảm độ cao.
Cơ phó hai đứng ở đằng sau gấp tới nỗi đi vòng vòng. Anh ta nôn nóng nhìn Vưu Châu Châu và Lương Tấn, trong lòng vẫn vô cùng kinh hoàng. “Tại sao vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531282/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.