Chiếc áo sơ mi trắng giản đơn kết hợp cùng quần bò bó sát đôi chân thon thả. Tuy y phục không sang trọng, lộng lẫy nhưng vẻ đẹp của nữ nhân vẫn luôn nổi bật, sắc sảo. Khí chất cao lãnh cư nhiên toả ra xung quanh cô. Ánh mắt ảm đạm, vô hồn, vô cảm nhìn chăm chăm màn hình điện thoại. Đôi môi quyến rũ khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong hoàn mỹ. Xinh đẹp nhưng mị hoặc vô cùng.
Cố Tử đội mũ vào, leo lên moto khởi động máy rời khỏi nhà. Tốc độ nhanh đến mức người đi đường khϊế͙p͙ sợ.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa Trình gia.
Ba ngày trước, cô nhận được cuộc gọi từ bà Trình. Đây là lần đầu tiên cô bắt máy từ khi rời khỏi Trình gia. Điều này khiến bà Trình vui mừng vô cùng. Bà gọi cô về nhà để bàn chuyện giải trừ hôn ước.
Cố Tử xuống xe, thong dong từng bước đi vào trong. Đôi mâu tử khẽ liếc nhìn chiếc Audi yên vị trêи sân, như có như không nét mặt mang ý cười.
"Tiểu Mặc, con về rồi! ". Ông bà Trình hớn hở chạy đến ôm lấy thân ảnh cô. Có thể thấy, họ vui đến cỡ nào. Cũng phải, con gái cưng lưu lạc bên ngoài hơn một tháng. Bây giờ toàn vẹn trở về, hỏi ai không vui cơ chứ?
Cố Tử cười nhẹ, vỗ lưng an ủi hai ông bà, nhỏ giọng nói :"Ba mẹ khoẻ chứ?".
"Khoẻ, chúng ta rất khoẻ!". Sau màn hỏi thăm của hai ông bà. Cô bây giờ mới nhìn về phía sofa còn có ba người. Là ông bà Lâm và Lâm Gia Hạo. Đông đủ quá nhỉ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tu-lam-nu-phu/2455974/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.