" Mặc à, ban nãy cô soái lắm đó! ". Trần Tử Du bật ngón cái, nháy mắt nhìn cô cười hì hì.
Cố Tử chỉ nhìn cô ta không đáp lại, im lặng ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó. Trần Tử Du bĩu môi rồi ngồi bên cạnh. Chợt nghĩ đến câu nói vừa rồi của cô, Trần Tử Du liền cười tươi hơn, ôm lấy cánh tay cô chu chu môi:" Mặc ca, khi ấy anh nói "Không được động vào người của tôi" có phải là chỉ em không? ".
Cố Tử khó hiểu nhìn Trần Tử Du. Mặc ca? Em? Con nhóc này đang nói cái quái gì vậy?
Vừa rồi, cô chỉ là quá nóng giận nên nói nhầm từ "bạn" thành "người" . Không ngờ, lại khiến Trần Tử Du biến thành thế này. Còn dùng giọng điệu sến sẩm như vậy nói chuyện với cô. Có phải, cô đang tự chuốc lấy khổ không?
Đáng ra, cô phải nhận ra sớm, con người của Trần Tử Du không giống với những cô gái đơn thuần. Mà đích xác là một sắc lang ẩn sau bản tính lưu manh của cô ta.
Cố Tử vội vàng bào chữa :" Nói nhầm! ".
" Mặc ca, anh định phủi bỏ trách nhiệm với em sao? Hức hức...". Trần Tử Du tiếp tục diễn kịch, gương mặt tỏ vẻ ấm ức, lồng thêm tiếng khóc.
" Chỉ mới vài phút trước, anh còn bảo em là người của anh, bây giờ anh lại nói rằng chỉ là nhầm lẫn. Như vậy chẳng khác nào vứt bỏ em, dập tắt hạnh phúc của em chứ? Mặc ca, anh thật quá đáng! ".Trần Tử Du đưa tay che mặt, bộ dạng cứ như bị chồng bỏ rơi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tu-lam-nu-phu/2456077/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.