Chương 710
“Lục Kiến Thành.” Nam Khuê khóc lóc lên án: “Anh không thể độc tài như vậy được.”
Anh cười khổ: “Không có cách nào nữa, anh lúc nào cũng độc tài như vậy, nhất là đối với em.”
Đối với cô, cả đời này anh cũng không thể buông tay nữa.
“Vậy em đồng ý không? Nếu em đồng ý, anh sẽ để em về.” Lục Kiến Thành vẫn bá đạo như cũ.
Nam Khuê không lắc đầu cũng không gật đầu.
Lục Kiến Thành thấy thế cũng tự trả lời: “Vậy anh cứ coi như em đồng ý rồi.”
Khi Nam Khuê về đến nhà, thấy Lâm Niệm Sơ đang xách vali ra ngoài.
“Niệm Niệm, cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đi công tác khẩn cấp.”
“Có cần tớ đưa cậu đi không?” Nam Khuê hỏi.
Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Không cần đâu, chị Đồng có cho người đến đón tớ rồi.”
“Vậy cậu chú ý an toàn.”
“Được, không cần lo cho tớ.”
Công việc hơi mệt, hơn nữa cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Nam Khuê vừa tắm xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô vừa mới rời giường thì chuông cửa đã vang lên.
Nam Khuê nghi hoặc, ai lại đến tìm cô sớm như vậy?
Vừa mở cửa đã thấy một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, trông khá trẻ đang đứng ngoài, bà ấy đang tươi cười nhìn Nam Khuê: “Xin hỏi có phải cô Nam Khuê không?”
“Dạ, là tôi, xin hỏi cô là?”
Người phụ nữ ấy cười giới thiệu: “Tôi là hàng xóm bên cạnh cô, đồng thời cũng là bác sĩ dinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/2237253/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.